Ngày đi chơi cuối của chuyến đi này vẫn là 1 ngày mưa gió. Hôm nay là thứ 7, chị Vui từ hôm qua đã nhắc rằng cuối tuần sẽ có ít chuyến bus hơn, mấy đứa phải chú ý đấy, đến nhà chị mất 1,5h, căn giờ mà đi. Cả lũ đi ra tabacchi hôm qua để mua thẻ giao thông công cộng, tôi với Đinh đi vào trong còn những người khác đứng ngoài, tôi bảo với ông chủ “ giorno biglietto, cinque” (vé ngày, 5 cái) ông ý chỉ nói “contanti” (tiền mặt), tôi đã đếm đủ tiền từ trước nên đưa tiền rất nhanh và nhận thẻ.

Chúng tôi đi theo google map để đến nơi bắt chuyến bus 42, đến bến thì xe chưa đến, có 1 bà cụ cũng đứng đợi xe. Bà quay sang hỏi tôi đang chờ xe nào, vì bà nói tiếng Ý, lại giọng hơi run run và khó nghe, tôi phải nghe đến lần thứ 2 mới ra là bà hỏi cái gì, cẩn thận nhìn lên bảng thông tin các chuyến xe, tôi mới dám trả lời bà rằng chúng tôi đang đợi xe 42. Sau đó bà lại nói 1 tràng dài, tôi cũng chỉ nghe được tiếng được tiếng mất, cẩn thận lấy google dịch ra gõ câu hỏi cho chắc, vừa nói vừa căng tai ra nghe bà nói gì, hóa ra bà đợi xe số 33, và bà hỏi chúng tôi muốn đi đến đâu. Tôi nói địa điểm xuống, bà lại rủ “hay chúng mày đi luôn xe 33 đi, rồi đổi chuyến cũng được, vẫn đến được, trời rất lạnh, chờ xe lâu lắm”, tôi chỉ cười và lắc đầu, khi đó xe số 33 cũng đến, và bà lên xe, thật may là sẽ không phải trả lời bà thêm câu nào nữa, chứ thứ tiếng Ý bập bõm của tôi làm tôi căng thẳng quá, chỉ sợ mình nghe sai rồi nói sai. Rồi xe 42 cũng đến, chúng tôi đi 10p rồi lại xuống đi bộ qua 1 bến khác để bắt xe khác.

Lần này thì chúng tôi đã được trải nghiệm cảm giác “dành cả thanh xuân để chờ bus”, gần 1 tiếng đồng hồ trong cái thời tiết mưa rét mà đứng chờ xe thì đúng là cực hình. Chị Vui thì hỏi liên tục xem bọn tôi đã đi đến đâu rồi, khi biết chúng tôi vẫn đang chờ xe, chị cười ngất “chị đã nói mà không nghe, thế này thì có mà 1h chiều cũng chưa đến được nhà chị”.
Ơn giời, khi chúng tôi đã tính đến phương án đặt uber thì chiếc xe mơ ước cũng xuất hiện, đợi thêm nữa chắc cả bọn đông cứng mất. Cuối tuần, xe vắng tanh, chúng tôi ngồi 1 tiếng trên xe, đến bến áp chót thì xuống, tôi alo chị Vui xuống đón, nhà chị ngay đối diện bến xe, nằm ở tầng trên cùng, và đương nhiên là không có thang máy.

Bước vào trong nhà, cảm nhận đầu tiên của tôi là thật ấm áp, nhưng mục tiêu của tôi là cái nhà vệ sinh, chứ thêm lúc nữa chắc tôi vỡ đê mất. Fulvio ở trong phòng làm việc, chúng tôi vào phòng khách, chị Vui đã xếp sẵn bàn ăn, chỉ chờ chúng tôi đến để dọn món lên. Tôi quá mệt vì phải đi xe lâu nên nằm trên sofa nói chuyện với Sebi, Diệp thì vào bếp giúp chị Vui, mọi người loanh quanh ngắm nghía căn nhà. Rồi lần lượt mọi người cùng nhau giúp chị đưa món ăn ra và để lên bàn, Fulvio đi lấy rượu vang. Đây là loại rượu mà nhà chị vẫn hay uống, chị hay kể với tôi về trang trại rượu của ông bác mà chị hay lấy, chị còn gửi về VN cho những ai muốn mua, nếu không vì cái kho chứa rượu của bố tôi đã quá nhiều thì năm nào tôi cũng bảo chị lấy cho vài chai rồi.

Bữa trưa với mỳ ý sốt kem, phô mai, thịt nguội, salami (trong tiếng Ý thì gọi là salame), bánh mỳ que và cơm rang. Tôi đương nhiên là không thể ăn được món mỳ rồi, nhưng vẫn ăn 1 miếng để không phụ tấm lòng của bà chị, sau đó thì xin phép từ chối vì không thể ăn được. Phô mai thì tôi lại càng không thể ăn được, ngửi mùi đã thấy sợ, vậy nên tôi chỉ ăn các món khác, đặc biệt là cơm rang, thèm cơm kinh khủng. Vừa ăn vừa uống rượu vang, thực sự là rất đưa mồm, vậy nên tôi uống liền 3 ly rượu, nếu không vì quá buồn ngủ thì chắc tôi còn uống nữa. Suốt những ngày đi chơi, ngày nào tôi cũng thấy buồn ngủ díp mắt suốt lúc đi, nhưng khi về nhà lại tỉnh như sáo, chả buồn ngủ tí nào. Ăn xong rồi, mọi người vẫn ngồi trò chuyện thì tôi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ nên ra sofa nằm, Sebi hỏi tôi có cần kéo sofa ra không, tôi bảo chỉ nằm chút thôi nên không cần, thế nhưng sau đó Fulvio vẫn ra kéo sofa rộng ra để tôi nằm thoải mái hơn.

Sau khi dọn dẹp xong thì chúng tôi rủ Fulvio và Sebi cùng chơi Uno. Từ hôm qua, tôi đã rủ Sebi ngủ lại để cùng chơi Uno với bọn tôi, nhưng chị Vui không đồng ý, chị bảo nửa đêm nó đòi về với mẹ thì không ai giải quyết được, thế nên lúc tạm biệt, Sebi nhắc đi nhắc lại dặn tôi nhớ mang bộ bài Uno đến chơi. Fulvio chưa từng chơi, lúc này tôi cũng đã tỉnh táo hơn vì được chợp mắt 1 chút, tôi bảo Fulvio rằng mình sẽ dạy và chung đội với Fulvio. Ván đầu tiên, Sebi thắng, Fulvio cũng đã nắm được cách chơi và có thể chơi riêng được. Những ván sau, lần lượt cả bọn đều thắng, trừ Fulvio, ông liền bảo “ai thắng thì từ sau không cho chơi nữa”. Chơi vui, nhìn đồng hồ cũng đã 3h, chị Vui giục tất cả đứng dậy để đi ăn kem. Kem Ý nổi tiếng ngon, và chị đã quảng cáo phải ăn thử kem ở Santena này mới thấy nó ngon đến mức nào.

Tất cả cùng đi bộ đi ra hàng kem, vừa đi chị vừa chỉ cho chúng tôi khu chị sống, kia là công viên nơi chị hay cho Sebi ra chơi, kia là trường Sebi học, đây là đường đi đến chỗ Sebi học đá bóng… Đến hàng kem, tôi đã tính là chúng tôi sẽ trả tiền kem vì gia đình chị Vui đã mời chúng tôi ăn trưa rồi, đúng ra chúng tôi định mua đồ mang đến góp vui, nhưng rồi chả biết mua gì và cũng không có nhiều thời gian nên lại thôi. Sau khi mọi người đã chọn xong kem, Fulvio liền bảo tất cả đi ra để ông trả tiền, ông nói “ai thua thì người đó trả tiền”, tôi hơi ngại, định nói nhưng chị Vui liền kéo tôi ra ngoài. Kem quả thực rất ngon và to, ăn kem giữa trời mưa nhỏ và lạnh cũng rất thú vị, mà lại còn là ăn kem đúng chuẩn Ý nữa thì càng tuyệt vời, chắc chắn đây sẽ là kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên được.

Ăn kem xong, chúng tôi quay lại nhà chị Vui lấy đồ và chờ bus, lần này xem lại tuyến đường, tính toán kỹ hơn, chúng tôi quyết định chỉ đi 1 tuyến bus rồi sau đó đi metro, tính ra nhanh hơn và thoải mái hơn, ít nhất thì chờ metro ở trong ga cũng ấm hơn là chờ bus ngoài trời. Đã đến lúc phải tạm biệt gia đình chị Vui, hẹn chị năm sau sẽ lại gặp nhau ở VN, tôi hỏi Sebi có muốn về VN với tôi không, nó liền hỏi mẹ có thể đi được không, chị Vui bảo không là thằng bé chạy biến vào nhà luôn. Thực sự tôi có chút không nỡ xa bà chị, mất tận 14 năm tôi mới thực hiện được lời hứa với chị, vậy mà lại chỉ có thể gặp nhau có 3 ngày ngắn ngủi. Từ lúc biết tôi sẽ sang, bà chị đã bảo “mày ở lại 1 tháng đi, tao dắt đi chơi tĩ tã, cho bọn kia về, mình mày ở lại nhà tao, chả mấy khi mới có dịp sang đây”, con em cũng muốn lắm chứ, nhưng mà cò không tiến thì em cũng chịu.

Trên chuyến bus đi về, Linh và Nguyệt tranh thủ ngủ, Đinh và Diệp thì tranh thủ chụp ảnh đường phố, tôi thì ngồi im vì nếu làm gì thì cũng dễ say xe. Chuyến xe khá vắng khách và yên bình, cho đến khi ở bến thứ 4 thì có 1 nhóm bạn trẻ lên xe, họ ngồi cuối và bắt đầu nói cười khá ồn ào, rồi bến tiếp theo có thêm 3 cô gái nữa lên, nhanh chóng nhận ra người quen và nhập bọn. Tôi khá khó chịu thì họ nói cười rất to, ầm ĩ suốt cả chuyến xe đến tận khi chúng tôi xuống, và thêm nữa là nội dung họ nói chuyện thì cũng không hay ho cho lắm, ít nhất là trong suy nghĩ của tôi. Tôi nghe được đại khái là cả nhóm nói về 1 cô bạn nào đó, có những từ ngữ body shaming cô gái kia, và chê bai rằng cô ta không xứng với anh người yêu, tôi cực kỳ không thích kiểu như vậy, chắc gì đã hơn người khác đâu mà chê bai. Ngồi ngay sau Đinh là 1 cặp đôi, mặc kệ những ồn ào trên xe, họ vẫn lãng mạn ngồi vẽ trái tim, viết tên nhau lên cửa sổ xe, ngoài trời vẫn mưa nặng hạt…

Về đến nhà, chúng tôi tranh thủ thu dọn đồ đạc, tắm rửa, còn đồ ăn gì thì ăn nốt cho khỏi phí. Tôi vốn phụ trách giặt giũ và sấy quần áo, nên khi chúng đã khô, tôi liền thu vào, nhưng không phải đồ của ai tôi cũng rõ, gây nên tình cảnh dở khóc dở cười, quần của Diệp thì tôi ném vào vali Đinh, tất của Đinh thì chạy sang vali Nguyệt, rồi áo của mọi người lẫn lộn cả, nhưng thôi, có đồ sạch mang về là tốt rồi. Ban đầu tôi hẹn xe 8h30 đón, nhưng sau đó sợ mọi người mệt không dậy sớm được nên hẹn lại 9h đón, tôi cũng hẹn chủ nhà 8h30, mà chủ nhà kêu giờ đó sớm không qua được, cứ để khóa ở bếp là được. Nghĩ lại cũng buồn cười, lúc chị Vui gọi tôi bảo “em ơi, chủ nhà gọi”, tôi vẫn ngơ ra, thầm nghĩ “chủ nhà chị ý thì liên quan gì đến mình chứ”, chị lại nói lại, tôi mới nghĩ ra là chủ nhà của căn hộ chúng tôi đang thuê cơ mà.
Sáng hôm sau, đúng giờ xe đến, chúng tôi è cổ khiêng vali xuống, đem rác đi đổ, mọi người bảo chắc chủ nhà sợ phải khiêng vali nên mới trốn không qua. Tôi chạy ra bảo người lái xe giúp, anh ta liền nhanh chóng khiêng hộ lên xe, trong khi đó Đinh và Diệp xách túi rác đi vứt. Trời mưa to, tôi hỏi người lái xe mất bao lâu để đến được sân bay Malpensa, anh ta bảo “do hôm nay là chủ nhật, ít xe nên sẽ đi nhanh thôi, khoảng gần 1,5 tiếng là đến”. Mắt tôi díp cả vào vì đêm qua ngủ ít, nhưng tôi biết mình mà ngủ là dễ say xe, thêm nữa tôi cần giữ giấc ngủ để lên máy bay còn ngủ, chứ không lên máy bay mà tỉnh thì sẽ mệt lắm, chuyến bay đến Bắc Kinh mất tận 11 tiếng đồng hồ cơ. Càng đi về phía Milan, mưa càng to, chị Vui thì gửi ảnh cho tôi, ở Santena chỗ nhà chị lúc này lại có nắng lên, có thể nhìn thấy đỉnh núi tuyết phía xa, chị bảo “số mày đúng đen, mày đến đem mưa tới, mày đi là nắng ngay” Thôi thì coi như có cớ phục thù lần sau vậy, chứ đến Torino còn bao nhiêu địa điểm trong lịch trình chưa đi được vì mưa gió, tôi tiếc lắm chứ. Đến sân bay, Nguyệt, Đinh và Diệp đi tìm chỗ hoàn thuế, tôi với Linh trông đồ và đợi, 3 người mất khá nhiều thời gian mới hoàn thuế xong, nhưng số tiền hoàn thuế được nhận chỉ có 7E, ai cũng nản, nhưng thôi, được hoàn là vui rồi, có vài đồng đem về.

Tạm biệt nước Ý, tạm biệt châu Âu, chúng tôi lên máy bay về nước, hẹn gặp lại vào 1 ngày không xa! Lại transit ở Bắc Kinh, nhưng lần này chúng tôi đi theo múi giờ tăng dần, được trải nghiệm ngắm cả hoàng hôn và bình minh, nhưng tôi ngủ như chết nên chả biết gì. Sân bay Bắc Kinh buổi sáng vẫn chán như buổi tối, có chăng là nhiều người hơn thôi. Lần này tôi được trải nghiệm cảm giác ngồi xe đẩy hành lý, rồi Linh và Đinh đẩy đi khắp nơi, cũng vui phết, già rồi vẫn được chơi như trẻ con. Lần transit này thời gian ngắn hơn chút, lại là ban ngày nên đỡ mệt hơn, máy bay hạ cánh ở Nội Bài lúc 1h chiều, kết thúc chuyến đi 2 tuần của chúng tôi. Đứng xếp hàng chờ nhập cảnh rất lâu do quá đông, nhưng mà tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh để ngủ, dù đã ngủ như chết trên máy bay mà vẫn thấy buồn ngủ. Mất 2 ngày ngủ như chết, tôi mới hết jetlag, rồi ốm khật khừ 1 tuần vì sốc nhiệt, từ nơi mưa gió rét mướt dưới 10 độ về nhà lại là 34 độ. Và cũng mất 2 tuần để tôi viết lại về chuyến đi này, nó chỉ là tóm tắt lại từng ngày, nhưng cũng đủ để tôi nhớ mãi về kỷ niệm đặc biệt này.
See you soon, Europe!
- France – Italia 2024 (1)
- France – Italia 2024 (2)
- France – Italia (3): Trải nghiệm Fast&Furious
- France – Italia (4): Buổi lễ đáng nhớ ở Antibes
- France – Italia (5): Squat ở Cannes
- France – Italia (6): Bye France, Ciao Rome
- France – Italia (7): Dầm mưa ở Rome
- France – Italia (8): Chạy sô ở Vatican, tạm biệt Rome…
- France – Italia (9): Được chào đón ở Torino
- France – Italia (10): Trải nghiệm mây mù trên đỉnh núi