Trip

Mongolia 2022 (4): Tắm suối nước nóng và cưỡi ngựa trên thảo nguyên…

Trên đường rời Kharkhorin, chúng tôi lại đi qua bảo tàng, lần này thế cờ đã đổi, có lẽ mỗi hôm nó sẽ được sắp xếp 1 thế cờ khác nhau. Đi qua sông Orkhon, chúng tôi mới có thể thấy cuộc sống bên bờ sông của người dân nơi đây, người lớn giặt giũ bên sông, trẻ con chạy đuổi nhau, những người đàn ông thì xếp cỏ, lùa dê, cừu… Ở đây cũng có những nhà máy công nghiệp lớn, vẫn nhả ra những cột khói trắng và không hề có mùi gì trong không khí, bạn vẫn có thể cảm nhận được không khí trong lành của thảo nguyên. Chúng tôi đi hơn 1 tiếng thì bắt đầu rời khỏi cao tốc, rẽ vào 1 con đường đất, chỉ có vệt bánh xe đi qua tạo thành đường, còn lại tất cả đều hoang sơ. Có 1 cây cầu bắc qua suối, nhìn từ trên xe thì cầu khá nhỏ, không biết có thể đi qua được không vì xe chúng tôi là xe 29 chỗ, ấy vậy mà sau 1 lúc chỉnh lái thì bạn lái xe cũng đưa được xe qua rất nhẹ nhàng, sau đó bạn ý liền dừng xe lại cho mọi người có thể chơi 1 lúc ở bên suối, cũng như có thể chụp ảnh đàn bò Yak đang gặm cỏ gần đó. Tôi chỉ dám đứng nhìn từ xa, những con bò Yak thực sự rất to, và cũng rất hôi, tôi chỉ sợ nếu lại gần thì có thể làm chúng nổi điên. Ngắm chán chê thì tôi ra bên suối nghịch nước 1 chút, trời nắng chói chang mà vẫn cảm thấy hơi lành lạnh, không quấn khăn thì lạnh, mà quấn khăn vào lại cảm thấy hơi nóng. Chơi 1 lúc thì chúng tôi lại lên xe đi, quả thật nhìn con đường trước mặt mà tôi chỉ muốn đi về, chỉ toàn sỏi đá, xóc kinh khủng, ngồi trên xe cứ dập dềnh lên lên xuống xuống. Đi khoảng 1 tiếng chúng tôi lại gặp 1 đàn bò Yak đi ngang qua trước xe, rồi 1 đàn cừu lớn nữa, mọi người lại hớn hở xuống xe để quay chụp. Tôi nhìn phong cảnh xung quanh thấy thật hùng vĩ, bao quanh là những dãy núi cao, thảo nguyên xanh mướt, ngẩng đầu lên có thể thấy chim đại bàng bay trên đầu, rồi những con sóc chạy rất nhanh vụt qua, tất cả đều hoàn toàn tự nhiên, không hề có sự can thiệp của bàn tay con người ở nơi này, rất tuyệt vời.

Đến giữa trưa chúng tôi mới tới nơi, suối nước nóng Tsenkher, bước xuống xe là 1 mùi ngái ngái bốc lên, hóa ra chúng tôi đang đứng rất gần khu chăn nuôi ngựa nên đang được tận hưởng mùi vị từ chuồng ngựa. Có nhân viên mang xe đẩy ra để đẩy hành lý cho chúng tôi, từ chỗ đỗ xe đi vào trong cũng gập ghềnh vì đường toàn sỏi đá tự nhiên, mọi người đều mệt và đói, chúng tôi vào luôn nhà hàng để ăn trưa. Họ đã dọn sẵn các món ăn lên cho chúng tôi, tất cả đều là món ăn của Nga, do nơi này cực kỳ gần với biên giới Nga, nói chung là đồ ăn rất ngon, trừ việc là rất nhiều vị bơ sữa siêu ngậy, thật sự là 1 thử thách với tôi trong việc lấp đầy dạ dày. Ăn xong, trong lúc chờ được nhận ger thì chị em tôi đi lang thang ngắm nghía xung quanh. Khu này cũng rất rộng, và còn đang xây thêm, ngay đằng sau là 1 cánh rừng nhưng đang bị chặt bớt, rất nhiều máy xúc, cần cẩu hoạt động liên tục. Đây là khu suối nước nóng, có rất nhiều du khách ở đây, các gia đình bản địa có điều kiện cũng đến đây nghỉ dưỡng, họ nằm dài ra phơi nắng, trẻ con thì bơi lội ở các bể nước nóng. Có 1 điều tôi phải công nhận là dân Mông Cổ cực kỳ trắng, có lẽ do khí hậu khô và đến ¾ thời gian trong năm là tuyết phủ đã làm nên 1 làn da trắng như vậy, và họ có có vẻ giống người Âu Mỹ, rất thích tắm nắng để có được 1 làn da nâu khỏe mạnh.

Rồi chúng tôi cũng được nhận ger, thật may là không phải đi xa, chị em tôi ở trong ger cách nhà hàng chỉ khoảng 20m, rất tiện đi lại, và nó cũng rất gần với nhà vệ sinh. Ở đây chỉ có khu vệ sinh chung, chia ra làm khu nam và nữ, trong mỗi khu sẽ có nhiều phòng tắm và nhiều nhà vệ sinh, tất cả đều có cửa và rèm che nên cũng không phải ngại cho lắm. Nếu như ở khu resort trước, ger chúng tôi ở nó thanh lịch, trang nhã bao nhiêu thì cái ger này nó trang trí theo 1 phong cách sặc sỡ khó diễn tả. Có hẳn 3 giường trong ger, và ở giữa là 1 cái lò sưởi, ngẩng đầu lên thấy có ống khói và có 1 phần trên đỉnh hở ra, tôi nghĩ nếu mưa thì có mà lĩnh đủ. Bật đèn lên thì không được, tôi phát hiện ra là người ta đang ngắt điện ở trong ger, lại chạy đi ý kiến, nhưng rất nhanh chỉ 10p sau là đã có điện về làng. Nhìn đồng hồ đã 3h chiều, nắng vẫn gắt, chị em tôi quyết định đi ra tắm suối nước nóng, đã đến đây rồi mà không tắm thì quá phí. Mò ra đến đó mới thấy rằng họ đã xây thành từng bể, to có, nhỏ có, muốn tắm bể nào cũng được; chúng tôi thấy có 1 bể được che bởi bóng râm của nhà hàng, không bị nắng nên quyết định chọn bể đó, lại gần thì thấy có cô Hương và cô Hạnh đang ở đó, gặp người nhà mình thì thoải mái rồi. Thò chân xuống nước, tôi phải rụt lại ngay, nước siêu nóng, cô Hương bảo may là bể này còn trong bóng râm rồi đó, chứ mấy bể bên ngoài nắng còn nóng nữa cơ. Mãi rồi chị em tôi cũng nhích được từng tí xuống nước, quen dần với nhiệt độ của bể, ngâm mình trong nước rồi tôi mới lại phát hiện ra 1 điều là có rất nhiều ruồi, con nào con nấy to vật vã, có lẽ là thuộc loại ruồi trâu. Như đã nói lúc mới đến đây, khu resort này được xây gần khu chăn nuôi ngựa nên có rất nhiều ruồi, bạn cứ tưởng tượng cảnh mình đang ngâm mình trong làn nước khoáng nóng tốt lành nhưng bên tai thì cứ vù vù tiếng ruồi bay xung quanh, rất khó chịu. Nguồn nước ở đây bắt đầu từ các núi lửa cũ ở Arkhangai nên nước ở đây luôn nóng quanh năm bất chấp độ cao 1860m so với mực nước biển. Trong nước cũng có rất nhiều các khoáng chất tốt cho sức khỏe, nhất là các bệnh về khớp như natri carbonat, hydrocarbonat, sunfat, fluorit, hydro sunfua. Ngâm được 10p thì tôi không thể chịu được nữa, ngoài vì ruồi bay ra thì nước cũng quá nóng, để lâu hơn chắc tôi thành xương ninh. Đứng dậy đi vào phòng tắm thay đồ, chị em tôi đi ra chỗ Batmunkh đang đứng chờ, như đã hẹn từ trước, chúng tôi sẽ được cưỡi ngựa đi trên thảo nguyên, nghĩ đến đã thấy rất thích.

Nói chung là đời không như là mơ, cưỡi lạc đà đã sợ, cưỡi ngựa còn sợ hơn, ít nhất lạc đà khi có vấn đề gì nó sẽ ngồi xuống, với cả loại lạc đà chúng tôi cưỡi là loại 2 bướu, ngồi giữa 2 bướu vẫn có cảm giác chắc chắn. Có những nài ngựa đã đứng sẵn, nhưng những con ngựa có vẻ không hiền như lạc đà, chúng không chịu đứng yên 1 chỗ, Batmunkh yêu cầu mọi người không được đeo khăn hay trang sức, cũng phải mặc quần áo gọn gàng, tuyệt nhiên không được mặc váy hay đồ gì quá lùng bùng, có thể làm ngựa sợ hoặc khi ngựa phi thì khăn hay váy áo tung bay có thể che mắt ngựa hoặc quấn vào dây làm cho bị ngã. Ấy vậy mà cô Hiền vẫn không nghe lời Batmunkh dặn, vẫn cứ mặc 1 chiếc váy dài tung xòe, ra sức đứng tạo dáng chụp ảnh bên những con ngựa, mặc kệ nài ngựa và Batmunkh nhắc nhở, kéo ra, cho đến khi có 2 con ngựa có vẻ khó chịu giậm chân liên tục, khả năng cao nó sẽ đá, Batmunkh kiên quyết lôi cô ra và hét ầm ĩ, cáu gắt, lúc này mọi người cũng xúm vào bảo cô Hiền đi về thay đồ thì cô mới chịu đi, dù rằng cô dỗi và bảo sẽ không thèm cưỡi nữa. Em gái tôi và 2 cô Nga thấy những chú ngựa có vẻ khó điều khiển nên quyết định sẽ không cưỡi mà chỉ đứng nhìn, tôi dù sợ nhưng vẫn ham hố cưỡi. Batmunkh và 1 nài ngựa đỡ tôi lên lưng ngựa, thực sự ngồi lên rồi, 2 chân đã móc vào chỗ để chân, tay đã nắm chặt dây cương nhưng tôi vẫn khá run, đây là lần đầu cưỡi ngựa, tôi không biết làm sao để điều khiển nó. Nài ngựa hướng dẫn cách điều khiển, Batmunkh dịch lại bằng TA cho tôi, tôi làm theo và con ngựa cứ quay vòng vòng, tôi càng hoảng. Cũng như lần cưỡi lạc đà, chúng tôi cũng chia thành 2 nhóm cưỡi ngựa, lần này có Batmunkh cũng cưỡi ngựa cùng nhóm 1, tôi cũng cảm thấy đỡ sợ hơn. Lúc đầu nài ngựa nắm dây kéo chúng tôi đi, do tất cả đều chưa quen, nhưng 1 lúc sau khi đã quen hơn, con ngựa của tôi không chịu sự điều khiển của nài ngựa nữa mà ra sức phi lên đầu, nài ngựa phải đẩy lại xuống, nhưng được 1 lúc nó cũng lại vượt lên, lại bị đẩy xuống. Chúng tôi cưỡi ngựa đi vào thung lũng, lúc này là 5h chiều, nắng nhuộm vàng trên những thảm cỏ xanh ngắt, ngẩng đầu lên là vách núi cao sừng sững bao bọc xung quanh, trời xanh ngắt. Tất cả đẹp tuyệt vời, tôi đang tiếc vì không thể chụp ảnh hay quay lại khoảnh khắc này thì thấy các cô chú hô lên, hóa ra cô Hạnh, người sẽ đi nhóm 2 đã vác máy ảnh chạy bộ theo chúng tôi, phải phục cô vì ban đầu ngựa còn đi chậm cô còn đuổi theo sát được, chứ lúc sau ngựa bắt đầu phi nhanh, bỏ cô chạy tụt lại phía sau, ấy vậy mà cô vẫn chạy theo sau, quyết tâm quay chụp lại được cho mọi người. Ngẩng đầu lên, tôi thấy 1 đôi chim đại bàng đang bay vòng vòng trên đầu, chúng kêu lên những tiếng vang vọng khắp thung lũng, rồi có mấy người cưỡi ngựa phi nước đại đến chỗ chúng tôi, họ nói chuyện với nài ngựa mấy câu xong lại phi đi, nhìn họ cưỡi ngựa dáng vẻ rất dũng mãnh, những con ngựa phi như gió vào sâu trong thung lũng, chả mấy chốc bỏ xa chúng tôi. Khung cảnh này làm tôi nhớ đến bộ phim Thần điêu đại hiệp, cảnh Thành Cát Tư Hãn dẫn Quách Tĩnh và binh lính của mình đi bắn chim điêu, mỗi tội trên đầu tôi là đại bàng chứ không phải chim điêu, đôi đại bàng bay vòng vòng 1 hồi rồi bay lên đỉnh núi, có lẽ tổ của nó ở trên đó, sau đó lại có thêm mấy con nữa xuất hiện rồi cũng bay về phía đỉnh núi, nhưng hướng hơi khác đôi kia 1 chút. Những khoảnh khắc thiên nhiên này sẽ rất khó mà có thể bắt gặp được ở thành phố, tôi thấy rằng quyết định đi đến đất nước này quả là 1 quyết định đúng đắn và sáng suốt, không hề phí phạm tiền chút nào. Cưỡi ngựa được khoảng 20p thì chúng tôi quay về, và cô Hạnh cũng lại chạy theo, nhưng cô đã rất mệt rồi nên không thể chạy tiếp được, chỉ có thể đi bộ, thực sự rất cảm ơn cô, nếu không có cô thì mọi người không thể ghi lại được những khoảnh khắc quý giá vừa rồi. Nhóm 2 rút kinh nghiệm từ nhóm 1, nên mọi người cẩn thận cầm đầy đủ điện thoại, máy ảnh, Batmunkh cũng lại đi cùng để quay chụp cho mọi người.

Xuống ngựa rồi tôi mới thấy hết sợ, nhưng vẫn muốn cưỡi ngựa lại lần nữa, cảm giác cực kỳ tuyệt vời, dù rất luyến tiếc nhưng tôi cũng đành đi tắm, 2 bên đùi tôi rất đau vì khi cưỡi ngựa là 2 đùi sẽ thúc vào bên hông ngựa theo chuyển động của chúng, thêm nữa là những con ngựa cũng rất hôi, và ruồi bu xung quanh chúng rất nhiều, nếu không đi tắm thì sẽ rất hôi. Nước trong phòng tắm rất mạnh, nhưng điều khiển nóng lạnh lại rất khó, lúc thì quá nóng, chỉnh 1 tí lại thành nước lạnh, tôi cố gắng tắm nhanh vì nhiệt độ bên ngoài cũng đã bắt đầu giảm dần rồi, không còn nóng như lúc chiều nữa. Tôi mặc 1 chiếc váy hoa mà tôi rất thích, hăm hở đi vào nhà ăn, tối nay chúng tôi cũng lại ăn món Nga, nhưng có 1 món quà đặc biệt được mang đến. Chú Quang ở cùng đoàn tôi, chú cũng đăng ký đi như mọi người, nhưng khi đến Mông Cổ rồi thì thời gian chú đi cùng mọi người rất ít, bạn chú ở đây có khá nhiều, họ cứ thay phiên nhau đón chú đi chơi. Sáng nay, lúc rời resort ở Kharkhorin, chú cũng có bạn lái xe đưa đi, đến tối mới về đây. Bạn chú gửi tặng mọi người ít rượu sữa ngựa mới nấu, nó vẫn còn nóng hổi được đựng trong những chai lớn vặn nắp rất chặt. Chính vì nắp chai quá chặt nên phải mất hơn 10p mới mở được ra, và vì rượu mới nấu còn nóng hổi, lại bị bịt kín nên khi vừa mở ra thì bụp, rượu phun ra tung tóe khắp nơi, tôi ngồi cạnh chú Quang nên lãnh đủ, được tắm lần 2 với rượu sữa ngựa, cảm giác thật khó tả. Mùi rượu rất nồng, ngái ngái, chua chua… và người tôi cũng thế, mặt tôi méo xệch, chú Quang thì rất ái ngại và xin lỗi liên tục, thật ra thì không phải lỗi của chú, nhưng tôi tiếc cái váy mới thay, nó là cái váy tôi rất thích, để dành mãi mới mặc. Cố gắng ăn thật nhanh bữa tối, tôi lại phi về đi tắm gội lại, giặt luôn cái váy và đem phơi ở ngoài ger, hi vọng rằng gió mạnh ở thung lũng sẽ làm nó nhanh khô.

Buổi tối ở đây khá buồn tẻ, chị em tôi chả biết làm gì, ở đây là thung lũng nằm giữa núi nên buổi tối đến khá nhanh, 7h đã tối rồi, mà chỉ có đèn ở trước cửa từng ger, chứ còn lại sẽ chẳng có đèn để đi lang thang quanh khu này. Trời càng lúc càng lạnh, chị em tôi đóng cửa chui vào chăn nằm nói chuyện, ở đây không có sóng điện thoại nên chúng tôi chỉ dùng điện thoại để xem ảnh và nhìn giờ mà thôi. Có tiếng gõ cửa, có người nói gì đó nhưng chị em tôi không hiểu vì họ nói tiếng Mông Cổ, thế nên 2 đứa quyết tâm không mở cửa, sợ mở cửa có vấn đề gì thì toi. Tiếng gõ cửa 1 lúc rồi thôi, tiếng bánh xe lóc cóc xa dần, tưởng đã yên thì lại có tiếng gõ cửa, chúng tôi vẫn kiên quyết không mở cửa. Trời càng lúc càng lạnh, chị em tôi phải mặc áo phao vào, lôi thêm chăn ở cái giường thứ 3 ra để đắp thêm, đeo khẩu trang vào cho đỡ lạnh mũi, cố gắng ngủ cho quên cái lạnh, chúng tôi thắc mắc sao người ta có thể chịu đựng được cái lạnh như vậy mà không có gì để sưởi vậy. Và rồi đến sáng hôm sau thì chúng tôi đã biết lí do của những tiếng gõ cửa đêm qua, họ đem than củi đến để đốt lò sưởi cho chúng tôi, nhưng do chị em tôi kiên quyết không mở cửa nên họ không vào được, và chúng tôi thì co ro suốt cả đêm. Bảo sao giữa ger có cái lò sưởi, chúng tôi còn cho rằng nó để làm cảnh, thấy có cả diêm và bật lửa mà vẫn không nghĩ ra là mình sẽ phải dùng đến nó.

5h sáng, trời vẫn rất lạnh, nhưng nắng đã rất to, chị em tôi đi ra ngoài hít thở không khí buổi sáng, dù đêm qua không ngủ được mấy vì lạnh, và cũng vì cái khu biệt thự sau ger chúng tôi có mấy nhóm khách Tây hát hò ầm ĩ cả đêm, rất ồn ào. Chúng tôi phát hiện xung quanh nhà hàng có rất nhiều hoa bồ công anh, nhìn chúng mong manh trong ánh nắng sớm thật đẹp, tôi cởi áo khoác ra để chụp vài cái ảnh, và phải nhanh chóng mặc áo khoác vào không thì chết rét, nhìn nhiệt kế trên tường bên ngoài nhà hàng đang chỉ 3 độ, có nắng sớm mà nhiệt độ có 3 độ, vậy thì đêm qua nhiệt độ phải xuống dưới 0 độ, mà chiều qua nhiệt độ còn ở 33 độ, chênh lệch nhiệt độ trong ngày thực sự rất lớn. Chúng tôi ăn sáng lúc 7h và rồi chuẩn bị lên đường rời khỏi nơi này, đi đến 1 vùng đất mới, nơi mà tôi lần đầu được ngắm 1 bầu trời sao tuyệt vời. (To be continued…)