Life

Fly…

Ngồi lọ mọ mày mò lên lịch trình cho chuyến đi Singapore sắp tới của 2 bạn nhỏ, nhớ ra lần gần nhất sang Sing đã là 6 năm trước rồi. 1 chuyến đi rất bất ngờ và ngẫu hứng, chốt cái là đúng 1 tuần sau vác balo lên đường. Tôi vẫn nhớ khi nhập cảnh xong thì lang thang khắp sân bay để tìm quầy đổi sim mà mình đã đăng ký trước nhưng không thấy, ra hỏi mấy anh hải quan thì được chỉ cho thấy cái quầy mình cần tìm nó nằm ngay chỗ mà đã đi qua đi lại đến cả chục lần rồi, hớn hở cảm ơn rồi chạy đi thì các anh gọi giật lại, hỏi mày có quên lấy hành lý không thế, mày đang chỉ đeo mỗi cái balo thôi đấy. Tôi bảo với các anh ý là tao đi chỉ vác đúng cái balo này thôi, tao đi 1 mình mà, các vị ý cứ ố á, bảo tao thấy Việt Nam chúng mày mà sang đây toàn vác cả đống đồ, ít ai đi mà đơn giản như mày. Đó là lần thứ 2 tôi sang Sing, nhưng là lần đầu đi 1 mình, mày mò lang thang khắp chốn, đi hết sạch cả cái sân bay Changi rộng mênh mông, lang thang từ T4 sang T2, T3 rồi T1. Đi rồi lại thấy sân bay Nội Bài nhà mình nó bé, nhưng mà ít ra so với khá nhiều sân bay khác thì nó vẫn lớn hơn nhiều. Sân bay Vientiane là 1 sân bay rất bé, tuy là sân bay quốc tế nhưng nó chỉ rộng bằng sân bay Tuy Hòa, còn bé hơn cả sân bay Phú Quốc, nhưng đó là hồi tôi đi 10 năm trước, giờ đoán chắc nó cũng phải mở rộng rồi, dù sao thì tôi cũng có dự định sẽ quay lại Lào trong 1 chuyến đi lần tới.

Nói về các sân bay đã đi thì tôi cũng có vài câu chuyện nho nhỏ với chúng. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên bị loa réo gọi ở sân bay vì chuyện hành lý ký gửi là lần từ Phú Yên bay về. Sân bay Tuy Hòa nhỏ, mà cũng vắng, do khi đó đã là 27 Tết, thế nên khi tên tôi được xướng trên loa, cảm thấy như ai cũng quay lại nhìn mình, vội vàng chạy lại chỗ hải quan xem có vấn đề gì với hành lý của mình. Kết quả là cái thùng giấy tôi gửi có nghi vấn, khi đó thật sự tôi rất sợ, vì bản thân cũng không biết bên trong đó có gì. Tôi nói với anh hải quan rằng đó là quà mà sinh viên vừa biếu, nó chỉ nói với tôi là đặc sản Phú Yên, cô cứ yên tâm mà cầm, em vẫn gửi suốt. Anh hải quan mắng tôi té tát, thế trong đó có chất cấm thì em cũng cầm à, có biết thế là đi tù không hả, tôi càng lo hơn, vội vàng đồng ý để người ta rạch thùng ra kiểm tra, ơn giời chỉ là mấy lọ mắm ngâm, mất thêm 80k cho các anh đóng thùng xốp lại cho rồi yên tâm đi lên máy bay. Đi máy bay nhiều, cũng đã được nghe nhiều về việc phải cẩn thận khi được nhờ gửi đồ hoặc cầm đồ, nhưng đến khi bản thân mình gặp phải thì mới biết nên cẩn thận hơn, thật may vì sinh viên tôi nó đúng là chỉ gửi quà chứ không phải hại cô, mà cái đứa khiến cô bị réo đó giờ nó lại làm cho Bamboo, thực hiện dần giấc mơ bay trên bầu trời của nó.

Ở sân bay nước ngoài thì có lẽ tôi nhớ nhất lần chạy như bay ở sân bay Suvarnabhumi, ra sân bay khi đó đã đến giờ chuẩn bị đóng quầy, vội vã gửi hành lý, nhìn dòng người xếp hàng chờ xuất cảnh mà càng lo vì đã sát giờ lên máy bay. Mãi mới xuất cảnh xong thì bạn tôi còn chạy đi mua rượu, tôi dắt con nó chạy như bay ra cửa máy bay, khi đó loa đã gọi báo chuẩn bị đóng cửa lên máy bay rồi. Vấn đề nảy sinh là tôi chỉ cầm đúng thẻ lên máy bay của mình, 2 em tiếp viên cứ giục bảo lên mau đi không là mày không bay được đâu, tôi giải thích là bây giờ tao mà lên thì đứa bé này phải làm sao, bố mẹ nó đang cầm thẻ của nó, cũng đang chạy gần đến rồi, làm ơn chờ tí đi. Khi đó gọi điện cho bạn tôi không được khiến tôi càng hoảng hơn, không biết nên làm sao nữa, thật may là khi đến đúng 1p cuối cùng trước khi đóng cửa máy bay thì bạn tôi cũng xuất hiện và chúng tôi có thể bay về nhà đúng giờ.

Lần gần đây nhất tôi gặp vấn đề ở sân bay cũng lại là 1 sân bay Thái Lan khác, lần này là sân bay Chiang Mai. Tôi và lớp thạc sĩ của mình làm 1 chuyến đi xả hơi cho những ngày tháng mệt mỏi cày cuốc với những bài học, ăn mừng vì đã tốt nghiệp. Do chỉ có duy nhất hãng Air Asia khai thác bay thẳng nên chúng tôi chốt rất nhanh, nhưng vì là hãng giá rẻ nên sẽ phải mua hành lý ký gửi. Khi về thì hành lý của chúng tôi vượt quá số cân cần ký gửi và cả xách tay, nên bạn tiếp viên mặt đất đã làm thủ tục cho chúng tôi mua thêm hành lý ký gửi. Tôi là người đặt vé cho cả nhóm nên tôi đã ra quầy của hãng để làm thủ tục thanh toán, trong khi các bạn tôi thì làm thủ tục xuất cảnh, đứng chờ ở quầy tôi rất sốt ruột vì chỉ còn 20p nữa là đóng cửa lên máy bay, mà vẫn còn đang phải xếp hàng lâu để chờ thanh toán. Thấy tôi lo lắng, bạn tiếp viên mặt đất được cử đi hướng dẫn tôi trấn an, bảo tôi cứ yên tâm, tôi bảo sao tao yên tâm được khi bạn bè và hành lý của tao thì lên máy bay rồi còn tao vẫn đang ở đây, bạn ý liền gọi bộ đàm bảo từ từ đừng đóng cửa máy bay vội, còn 1 hành khách chưa lên, lúc đó tôi tạm yên tâm phần nào. Nhưng thời gian cứ trôi, còn 5p nữa là đóng cửa máy bay, khi đó tôi mới làm được thủ tục thanh toán cho đống hành lý mua thêm, lúc đó máy quẹt thẻ lại trục trặc khiến tôi càng lo hơn, mãi rồi cũng xong, tôi chạy như bay đi thì bạn tiếp viên kia gọi giật lại bảo tôi phải ra quầy thủ tục đã. Tôi càng hoảng, bảo rằng giờ tao ra quầy làm gì khi mà tất cả đã ở trên máy bay, tao còn chưa xuất cảnh đâu mà đã đến giờ đóng cửa rồi đó, khi đó bạn ý mới bảo thế thôi mày đi lên tầng đi, tao sẽ bảo máy bay đợi mày. Tôi là người cuối cùng xuất cảnh và lên máy bay, ngồi vào chỗ rồi mới tin là mình có thể về nhà đúng giờ, trong đầu đã vẽ ra viễn cảnh bị kẹt lại, phải tốn tiền mua lại vé, rồi kiếm chỗ ăn ngủ. Thật may là chưa có bị ở lại lần nào, và những lần xảy ra sự cố thì đều không phải là những lần tôi xách 2 bạn nhỏ của mình đi cùng. Hi vọng chuyến đi Singapore tới với 2 bạn ý sẽ thật tốt đẹp và may mắn.