“The little mermaid” là 1 phần trong ký ức tuổi thơ tôi, từ những ngày đầu đọc truyện Andersen, rồi xem phim hoạt hình Disney. Hóng phim từ những ngày mới có tin tuyển chọn diễn viên, nói thật ban đầu tôi khá thất vọng vì chọn Halle Bailey. Ariel trong ký ức của tôi và rất nhiều người đã được mặc định có mái tóc đỏ, làn da trắng. Thế nhưng sau đó tôi nghĩ rằng có thể Disney có cái lý của mình, mình không phải nhà làm phim, sao mình có thể nhận xét tiêu cực được. Càng ngày tôi càng đọc được nhiều bình luận tiêu cực, các ý kiến chê bai không ngừng, thú thực là cho đến giờ, số lượng bài viết đánh giá khách quan và tích cực mà tôi đọc được mới chỉ dừng ở con số 2.
Tôi đi xem phim vì tôi thích giọng hát của Halle Bailey, vì tôi xem trailer xong thấy rằng Halle Bailey rất xinh, và thêm nữa tôi cũng mê bài hát của Ursulla. Cảm nhận về cái đẹp của mỗi người khác nhau, tôi thấy cô bé xinh, nhưng đâu phải ai cũng nghĩ thế. Cả rạp chỉ có 4 người, thật sự ảm đạm. Tôi xem phim với tâm thế của 1 khán giả trung lập, lúc này tôi ko quan tâm đến bất cứ những gì mình đã đọc về phim cả, chìm đắm với thế giới tuổi thơ của mình.
Nhiều người chê nước phim tối, tôi thì thấy rất ổn. Bạn đâu thể đòi hỏi thế giới dưới đáy đại dương sâu thẳm kia phải sáng trưng được, bạn kéo mặt trời xuống đó hay thắp đèn chiếu sáng được đi đã. Halle Bailey xinh, nhưng tôi thực sự chê mái tóc của em, có thể con mắt của người Á Đông có cách nhìn khác, nhưng mái tóc vừa dày vừa nặng đó dìm em ý đi rất nhiều. Hoàng tử thì rất manly, đẹp trai theo kiểu khỏe mạnh và có phần hơi hoang dã kiểu Orlando Bloom trong “Cướp biển vùng Caribbean”. Khi thấy tạo hình của mẹ hoàng tử, tôi đọc thấy nhiều người la ó, chê bai, bảo Disney này nọ, nhưng phải xem phim bạn mới biết được tại sao hoàng hậu da đen lại có con trai da trắng. Mà nếu đã từng xem nhạc kịch, thì khái niệm màu da, sắc tộc là không có, và phim này theo tôi thấy nó làm theo hướng nhạc kịch.

Nội dung phim ổn, tuy có đôi chút thay đổi so với bản hoạt hình, nhưng cảm nhận cá nhân tôi thì những thay đổi đó là hợp lý, ví dụ như khế ước ký kết bằng máu, vậy nó là không thể thay đổi được rồi. Cái cách mà hoàng tử và tiên cá yêu nhau là từ sự thấu hiểu nhau, lần đầu tiên có người vào căn phòng riêng của chàng, có người lắng nghe chàng suốt từ sáng đến tối, có chung sở thích khám phá những điều mới lạ… Ngay cả khi hoàng tử bị mê hoặc bởi phép thuật, chàng vẫn nhớ tới Ariel, vẫn có cái gì đó băn khoăn trong lòng mà không thể lý giải được. Tôi chỉ tiếc là đoạn đánh nhau với Ursulla thì Disney đã biến chàng thành người hơi vô dụng, đề cao sự mạnh mẽ của Ariel.
Câu nói mà tôi ấn tượng nhất trong phim là câu nói của vua Triton “Tại sao con phải từ bỏ giọng nói trong khi con có thể được lắng nghe”, nó là tấm lòng của người cha luôn lo lắng, bảo vệ con mình. Cách mà vua Triton ngăn cấm Ariel lên mặt nước, cũng giống như cách mà hoàng hậu ngăn cấm hoàng tử đi ra biển, trải qua những mất mát, đau thương, những người làm cha làm mẹ chỉ muốn bảo vệ con mình tránh xa những thứ xấu xa đã làm hại gia đình mình mà thôi. Chỉ là khi những đứa con muốn thoát ra khỏi vỏ kén mà cha mẹ mình tạo ra, muốn vươn xa, thì tiếng nói chung giữa 2 bên không có, không hiểu nhau.
Tôi không biết cách review phim, cũng chỉ là viết cảm nhận của cá nhân mình, dù rằng chỉ viết ra được 1 ít, giữ lại trong lòng rất nhiều điều khác. Tôi cũng là mẹ của 2 đứa con, cũng lo sợ thế giới ngoài kia có thể làm hại con mình, nhưng tôi biết mình không thể giữ mãi chúng ở bên mình được. Dù mỗi ngày đã dành thời gian chỉ để nghe chúng kể về 1 ngày của mình như thế nào, chơi game đến level bao nhiêu, đọc sách gì… nhưng tôi vẫn phải học cách lắng nghe con mình nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn với chúng.