9h20p, tàu đến ga Porta Nuova, người lái xe đã chờ sẵn, đưa chúng tôi về căn hộ đã thuê. Trời có mưa nhỏ, lạnh lạnh, tôi lấy điện thoại ra gọi cho chị Vui, chị bảo đang ngồi trong bar gần đó. Khi chúng tôi đến nơi, chị Vui và chị Hương, bạn chị đã đứng chờ sẵn, tôi lao xuống xe, 2 chị em ôm chặt nhau.

Đã gần 1 năm kể từ lần gặp nhau năm ngoái ở Hà Nội, nhưng đây là lần đầu tiên 2 chị em có thể gặp nhau ở Torino này, thực hiện được cái hẹn dài đằng đẵng 14 năm, tôi vui sướng vô cùng. Tôi giới thiệu mọi người làm quen với nhau, sau đó nhờ chị Vui gọi điện cho chủ nhà giúp, chủ nhà bảo đang có việc nên phải 11h mới qua mở cửa được. Nhìn đồng hồ, còn hơn 1 tiếng nữa, chị Vui bảo chúng tôi ra 1 bar ngồi, mọi người ngạc nhiên khi mới sáng ra đã ngồi ở bar, chị vội giải thích rằng bar ở đây là quán café, chứ không phải bar như ở nhà nhảy xập xình đâu. Cả đám kéo vali đi, rất may là ngay gần đó có 1 quán, nhân viên vội vã xếp chỗ để vali cho chúng tôi, ghép bàn lại để chúng tôi có thể ngồi thoải mái nhất. Gọi đồ xong, tất cả cùng trò chuyện, chị Vui – cựu HR của kiểm toán Nexia ACPA ngày xưa rất nhanh đã có thể làm quen với nhóm của tôi, bà chị liền mở máy thao thao bất tuyệt. Chị lại ca bài ca mà tôi đã được nghe suốt từ lúc ở Pháp cho đến giờ, nào là mấy đứa sang đúng tuần mưa gió, chị không đưa lên núi được, nào là mấy đứa sang thời điểm này thì chả có gì mà chơi… Nguyệt quay sang hỏi tôi “ở đây không có gì thì chúng ta sẽ làm gì mấy ngày tới?” Tôi phải giãy nãy lên vì đâu phải là không có gì, bà chị tôi ca cẩm hơi nhiều thôi, mãi con em và các bạn mới có dịp sang đây, chị tôi tiếc vì không thể đưa chúng tôi đi hết được do không có thời gian và điều kiện thời tiết không cho phép.

Gần 11h, chủ nhà gọi điện, chúng tôi nhanh chóng kéo vali quay về. Khi cửa được mở, chúng tôi bước vào trong tòa nhà, vấn đề nảy sinh là căn hộ thuê ở tầng 3, và không có thang máy, cả bọn khệ nệ vác vali lên cầu thang. Đinh ôm 1 cái lên trước, tôi chạy lên, nói với chủ nhà nhờ bê giúp vali, ông ta liền chạy xuống bê ngay. Căn hộ thuê lần này chỉ có 1 phòng ngủ, không rộng mênh mông như căn hộ ở Nice, nhưng nó nằm ở vị trí trung tâm, và giá rất rẻ, rẻ bằng ¼ so với căn hộ ở Nice. Trong phòng ngủ có 1 giường đôi và 1 giường tầng, ở ngoài có sofa mở thành giường được, cũng rất tiện, mỗi tội là lông mèo hơi bị nhiều. Chủ nhà có 2 người, là 2 anh em, lần đầu tiên làm host, và chúng tôi cũng là những vị khách đầu tiên của họ. Có thể thấy do là lần đầu nên họ khá lúng túng, họ hỏi chúng tôi có cần nồi niêu bát đũa gì không để họ đi mua, khi chúng tôi phàn nàn rằng trong phòng ngủ toàn lông mèo, có thể thay ga được không, họ liền ngay lập tức đi mua đồ mới về thay. Vì đã được bà chị cảnh báo về cái sự lười của dân Ý, nên mặc dù tôi đã đặt thuê từ trước cả tháng, vẫn có thể thấy căn hộ mới chỉ vừa được dọn dẹp mà thôi, chị Vui bảo chắc có khi lúc mà bảo đang bận chút là lúc 2 ông ý đang cong mông lên dọn dẹp. Ông em cũng nói với chúng tôi rằng căn hộ này trước là vợ cũ và 2 con của ông ý ở, giờ đã dọn đi nên mới lấy làm homestay, bảo chúng tôi yên tâm, không có đánh nhau hay tranh chấp gì đâu, ông ý với vợ cũ là bạn tốt, người anh thì còn khoe mình đã từng kết hôn tận 3 lần với 3 bà vợ quốc tịch khác nhau, Nguyệt liền hỏi ông ý có định lấy vợ lần 4 không, ông ý cười và bảo chưa nghĩ đến.

Chúng tôi nhanh chóng sắp xếp đồ, tôi vẫn như mọi khi, lôi đồ ra giặt, 2 ngày ở Rome chúng tôi không giặt giũ được gì, chưa kể trời mưa nên quần áo ẩm ướt rất khó chịu. Mọi người cũng tranh thủ tắm rửa qua 1 chút, chị Vui và chị Hương ngồi buôn chuyện trong lúc chờ chúng tôi. Lần đầu tiên tôi được thấy 1 chai sữa tắm siêu to khổng lồ mà chủ nhà để cho chúng tôi, đọc dung tích, nó tận 3l, vâng 3l chứ không phải là 30 hay 300ml như vẫn thấy ở VN. Xong xuôi mọi việc, chúng tôi đi ăn trưa, lúc đầu chị Vui đã đặt chỗ ở 1 nhà hàng lẩu nổi tiếng, nhưng chúng tôi không thể đến kịp nên đành báo hủy bàn. Chị Vui dắt chúng tôi đi ăn ở 1 nhà hàng kebab mới mở, rút kinh nghiệm từ ở Pháp, lần này tôi chọn 2 cái bánh, 2 người ăn chung 1 cái là vừa, nhưng em giai Đinh, có lẽ là chưa tỉnh sau 1 đêm trên tàu, chọn cho mình 1 cái kebab cùng 1 bánh sừng bò. Khi bánh được mang ra, bọn tôi đều mắt tròn mắt dẹt vì độ to của nó, quả thật tôi đã rất sáng suốt khi chỉ gọi 2 cái cho 4 người. Đinh nhờ Nguyệt chụp hộ ảnh cái bánh so với đầu em ý, to gần như nhau, và rồi cố gắng hết sức giải quyết cái bánh. Chị Vui bảo chúng tôi ăn kém quá, ở đây toàn là mỗi người ăn 1 phần như vậy, chúng tôi 2 người ăn chung 1 cái mà còn kêu no.

Ăn xong, chị lại dắt chúng tôi đi tìm tabacchi để mua thẻ tàu, ở Ý, mỗi tabacchi có thể hiểu như 1 tiệm tạp hóa thu nhỏ vậy, bạn có thể mua sách báo, tạp chí, thẻ tàu, nước, 1 số đồ ăn vặt… Mua thẻ xong, chúng tôi bắt bus ở ngay bến đối diện căn hộ, đi khoảng 6p, rồi đi bộ 1 chút là đến bảo tàng Ai Cập. Đây là nơi mà tôi đặc biệt note vào lịch trình, địa điểm must try khi đến Torino, trong khi bà chị tôi sống ở đây 14 năm mà còn chưa đặt chân vào. Bên ngoài cửa, có 1 vài người bán hàng rong bán 1 số đồ lưu niệm, họ đều là người nhập cư gốc Phi, ra sức chào mời từng vị khách nhưng không có mấy người quan tâm đến. Bảo tàng Ai Cập này là nơi lớn thứ nhì trên thế giới ở bên ngoài Ai Cập lưu trữ những cổ vật của Ai Cập cổ, hiện đang trưng bày hơn 30 000 hiện vật văn hóa quý giá khắc họa lịch sử và văn hóa Ai Cập từ thời Paleolithic đến kỷ nguyên Coptic, tôi được thấy những xác ướp, những tượng thần, quan tài… tuy hơi đáng sợ nhưng mà thực sự hấp dẫn và hay ho. Trước khi đến đây, tôi cũng đã tìm hiểu 1 chút về bảo tàng này, tôi tuy thích ngắm nhìn các hiện vật, tìm hiểu về lịch sử, nhưng tôi không thích việc ăn cắp hiện vật của nước khác để trưng bày cho lắm. Giống như người Anh, người Ý cũng tiến hành các cuộc khai quật để lấy hiện vật trưng bày cho bảo tàng Museo Egizio của họ. Nhà khảo cổ học nổi tiếng nhất có thể kể đến là Ernesto Schiaparelli, giám đốc bảo tàng từ năm 1895 đến 1928, ông có một số chuyến đi đến Ai Cập để khai quật và tìm mua xác ướp cùng các đồ tùy táng từ những người bán đồ cổ, ngoài ra còn có những cổ vật là do những người khai quật khác tặng lại bảo tàng. Chí ít thì tuy là lấy đem về, nhưng nó cũng ít đồ ăn cắp hơn so với bảo tàng Anh Quốc, bảo tàng mà đến chính người Anh cũng mỉa mai vì nó là niềm tự hào của chế độ thực dân Anh, chỉ toàn đồ ăn cắp đem về, cứ cái gì ở nước bản địa thiếu thì có thể tìm thấy trong bảo tàng Anh Quốc.

Rời khỏi bảo tàng, chúng tôi rảo bước về phía quảng trường. Lúc này trời đã tạnh mưa, còn có nắng, quảng trường không đông lắm, có 1 anh chàng đang đứng kéo cello kiếm tiền, anh ta chơi khá hay, tôi định thả vài xu vào túi đàn nhưng cất ví hơi sâu, giờ moi ra cũng không tiện nên lại thôi. Chị Vui lấy điện thoại ra livestream, tôi nghe thấy chị nói tên mình, vội quay lại tránh camera của bà chị, nhưng mẹ chị cũng đã kịp comment hỏi “Nguyên đã sang rồi à?”, vâng cháu đã vác 2kg café và bánh đa sang rồi đây, hàng đã giao an toàn, bác cứ yên tâm.

Ngay trước mặt chúng tôi là cung điện Palazzo Reale, nhưng cũng đã muộn, không kịp vào, thêm nữa chúng tôi cũng đã quá mệt rồi, tôi bảo chị Vui tôi muốn ghé qua Kiko chút, chị liền dẫn cả bọn vào cửa hàng ở ngay gần đó. Tôi chỉ mua 1 cây son thuộc dòng quen thuộc vẫn dùng, loại mà tôi muốn mua thì lại không còn, do nó là phiên bản giới hạn đặc biệt mà lần trước chị Vui đã lấy được cho tôi, mọi người tranh thủ mua, hầu như ai cũng mua kha khá để còn được hoàn thuế.
Sau khi mua Kiko xong, chị Hương tạm biệt chúng tôi để đi về, còn chị Vui dắt chúng tôi ghé vào 1 siêu thị mua đồ về nấu ăn tối. Ra khỏi siêu thị, trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, chị Vui tạm biệt chúng tôi tại bến bus, hẹn ngày mai gặp lại. Chúng tôi xem google map, để về nhà thì cần bắt xe số 15A, nhưng khi xe 15 đến, chúng tôi vội vàng lên xe, để rồi sau 7 bến thì tôi phát hiện ra nó đi hướng khác không về nhà chúng tôi, cả lũ vội nhảy xuống, cũng may không cách xa lắm, chỉ cần đi bộ khoảng hơn 10p là về đến nhà.

Sau bữa tối với salad, bánh mỳ sốt vang và mì cốc, tuy không ngon như Hảo Hảo nhưng ở xứ này thì cũng là tốt lắm rồi, chúng tôi đi tắm rửa rồi đi ngủ, tôi tranh thủ giặt thêm mẻ quần áo, đồng thời vắt đầy quần áo ở khắp nhà, trên các máy sưởi. Ngày mai, chị Vui sẽ đưa chúng tôi đi chơi, giờ là lúc ngủ sớm để lấy sức. (To be continued…)
- France – Italia 2024 (1)
- France – Italia 2024 (2)
- France – Italia (3): Trải nghiệm Fast&Furious
- France – Italia (4): Buổi lễ đáng nhớ ở Antibes
- France – Italia (5): Squat ở Cannes
- France – Italia (6): Bye France, Ciao Rome
- France – Italia (7): Dầm mưa ở Rome
- France – Italia (8): Chạy sô ở Vatican, tạm biệt Rome…
- France – Italia (10): Trải nghiệm mây mù trên đỉnh núi
- France – Italia (11): Ấm áp ở Santena, tạm biệt châu Âu