Trip

France – Italia (8): Chạy sô ở Vatican, tạm biệt Rome…

Chúng tôi dậy sớm, kéo vali xuống trả phòng, gửi vali và xuống tầng hầm ăn sáng. Bữa sáng vẫn như ngày hôm qua, tôi không thể hiểu sao dân ở đây lại có thể ăn sáng nhàm chán như vậy, nó làm tôi nhớ đến English Breakfast, hồi đầu nghe đến còn háo hức muốn thử, rồi không thể ăn thêm được bữa thứ 2, hãy sang VN đi, đồ ăn phong phú hơn hẳn. Hôm nay là 1 ngày mà chúng tôi phải chạy đua với lịch trình, chỉ vì mua mãi mới được vé nên bắt buộc phải tuân theo giờ giấc của vé, nếu đến muộn chúng tôi sẽ không được vào. Trời mưa nặng hạt, chúng tôi ra ga Termini để bắt metro đi Vatican, giờ này là giờ đi làm nên ga tàu khá đông đúc, chúng tôi phải chen chân len lỏi giữa những dòng người. Tàu đến, chúng tôi cố gắng len lên tàu, ấy vậy mà ngay khi tôi vừa lên được tàu thì cửa đóng, Đinh bị rớt lại phía sau, tôi cố gắng nói tên ga đến nhưng em ý không thể nghe thấy, nên tôi nhắn tin vào nhóm để mọi người cùng biết mà canh xuống cho chuẩn. 1 mình tôi đứng ở 1 toa, tôi không rõ mọi người có kịp lên tàu không nữa, toa tàu rất đông, tôi đứng ép sát vào cửa, tay giữ chặt điện thoại và ôm balo, phải luôn đề phòng, Rome nổi tiếng với móc túi và cướp giật. Đến ga, tôi xuống, có thể thấy ngay Linh và Diệp ở toa bên cạnh cũng đi xuống, lúc này tôi mới biết lúc ở trên tàu Linh đã bị mở balo, rất may balo của em ý là loại chống trộm và trong balo cũng chỉ toàn thuốc và giấy ăn cùng vài thứ linh tinh khác nên bọn trộm không thể lấy được gì cả. Chúng tôi đứng chờ, 1 đoàn tàu dừng lại nhưng không thấy Đinh và Nguyệt đâu, đến đoàn tàu kế tiếp thì chúng tôi đã thấy Đinh, vội vàng alo cho Nguyệt, hóa ra nàng ý đi cùng chuyến tàu đầu tiên với chúng tôi mà không biết, và nàng ý đã đi ra khỏi ga rồi.

Ra khỏi ga, đi theo bản đồ khoảng 7p, chúng tôi đã thấy Vatican với hàng đoàn người xếp hàng rất dài dưới mưa để chờ mua vé vào cửa. Thật may là tôi mua vé skip the line, ấy nhưng mà cũng vẫn phải xếp hàng chút thì mới vào được, cái hàng dành cho khách skip the line cũng đông, nhưng mà di chuyển rất nhanh, cứ thế tiến thẳng vào chứ không phải mua vé nữa. Chúng tôi đi qua cửa an ninh, rồi bắt đầu đi tham quan bảo tàng Vatican. Nơi này rất lớn, nó làm chúng tôi nhớ đến lâu đài Versailles, nhưng hôm nay chúng tôi không có nhiều thời gian nên cố gắng đi nhanh 1 chút. Vòng qua nhà nguyện Sistine, nơi này không được chụp ảnh, bước vào trong, rất đông người đứng ngồi đủ cả, nhưng ai nấy đều yên lặng ngắm nhìn. Tôi không theo đạo, nhưng tôi đã từng được 2 người bạn người Mỹ sang VN truyền giáo tặng cho 1 quyển kinh thánh, họ cũng dắt tôi đi dự mấy buổi lễ nhà thờ cuối tuần, kiên nhẫn ngồi truyền giảng cho tôi về Chúa Jesus, nhưng tôi vẫn kiên quyết không theo đạo, dù rất hứng thú khi được nghe vì nó rất hay. Tôi hơi tiếc khi không cầm theo quyển kinh thánh đi, nếu mang đi, tôi có thể check in với nó tại Vatican, và hơn hết là nó sẽ giúp tôi hiểu rõ hơn về những gì mà người ta vẽ trên trần nhà và tường, tất cả đều có những câu chuyện của nó mà đã được ghi trong kinh thánh.

Khi chúng tôi đi đến cửa ra, rất đông người đang đứng ở đó, ngoài trời mưa rất rất to, gió cũng mạnh. Chúng tôi đứng chờ 1 lúc, thấy có vẻ đã đỡ mưa hơn rồi thì mới đi ra. Đứng ở bến bus chờ xe, lần đầu tiên trong đời chúng tôi được trải nghiệm đứng dưới trời mưa to gió lớn, gió thổi tốc cả ô, ấy vậy mà sau lưng chúng tôi vẫn là những hàng dài người kiên nhẫn xếp hàng chờ mua vé vào Vatican, khâm phục thật. Sợ bus bỏ bến như ngày hôm qua, chúng tôi đã tính trước phương án, theo như google map báo còn 6p nữa xe đến, nếu đến khi đó mà không có xe, chúng tôi sẽ đi bộ đến Castel Sant’Angelo. Ơn giời, bus không bỏ chúng tôi, nên chúng tôi có thể đến kịp giờ. Ban đầu, Castel Sant’Angelo được Hoàng đế La Mã Hadrianus xây làm lăng mộ cho chính mình và hoàng gia, về sau, nó được các vị giáo hoàng sử dụng làm lâu đài và pháo đài. Nó nằm ngay bên dòng sông Tiber, từ trên đỉnh, chúng tôi có thể phóng tầm mắt nhìn được toàn cảnh Rome, thật may là khi lên đỉnh thì trời đã tạnh mưa, nhưng mà cả lũ cũng đã ướt kha khá rồi còn đâu.

Lại tiếp tục chạy sô, chúng tôi vội vã bắt bus về Colosseo cho kịp giờ, vì tôi đã đặt chỗ rồi. Khi chúng tôi đến nơi, tính ra vẫn còn hơn 40p nữa mới đến giờ vào cửa, bụng đã sôi, chúng tôi đi kiếm 1 nhà hàng ở gần đó để ăn. Vẫn là pizza và mỳ Ý, nhưng đúng là ăn tại đất nước sản sinh ra nó thì kiểu nào cũng thấy ngon. Lúc vào, chúng tôi đã để ô ở giỏ để ô ngoài cửa, nên khi đi ra chúng tôi đều nhớ phải lấy, người phục vụ thấy tôi cầm chiếc ô in hình Mickey, anh ta liền hỏi tôi có cầm nhầm ô không, có lẽ anh ta nghĩ đó là ô của trẻ con. Tôi cười và trả lời tôi đã cầm đúng ô của mình, tôi thích Mickey, anh ta rất ngạc nhiên, và quay sang nói với mấy anh phục vụ đứng cạnh đó “nó bảo nó thích Mickey đấy, mà nhìn nó chắc chỉ là sinh viên”, kể ra cũng thấy vui vì mình U40 đến đít rồi vẫn được khen trẻ. Trời đã tạnh hẳn mưa, thậm chí còn có nắng, tôi hơi buồn vì đây là buổi chiều cuối chúng tôi ở Rome thì mới có nắng, quyết tâm phục thù lần sau vậy.

Với thẻ Roma pass, chúng tôi được vào cửa miễn phí tại Colosseo. Ban đầu chúng tôi xếp nhầm hàng dành cho những đoàn du lịch, vội chạy ra xếp đúng hàng cho khách lẻ, cũng rất nhanh là được chạm mặt 2 anh soát vé đẹp trai, check thẻ đặt chỗ của chúng tôi ok rồi cho vào, đi vào trong thì có những người soát vé, họ check thẻ Roma pass của chúng tôi, đảm bảo rằng chúng tôi chưa dùng thẻ này để vào cửa chỗ khác. Đấu trường này cũng đã bị tàn phá nhiều, những gì còn lại chỉ tàn tích, chụp choẹt chán chê ở dưới, chúng tôi đi lên trên tầng. Có 1 góc, Nguyệt căn cho bọn tôi đứng chụp, sau đó có 1 bạn người Hàn đứng chờ chúng tôi chụp xong liền chạy ra nhờ Nguyệt chụp hộ, bạn ý đã quan sát chúng tôi khá lâu, tiếp theo đó lại có rất nhiều du khách cũng đứng vào góc đó để chụp, phải công nhận con mắt của Nguyệt quá tinh tường.

Gần 6h tối, trời vẫn rất sáng, chúng tôi đi bộ ra bên metro để bắt tàu đi về khách sạn, trên đường đi, chúng tôi thấy 1 chốt cảnh sát, điều đặc biệt là lần đầu chúng tôi được thấy 1 nữ sĩ quan cảnh sát rất cao và xinh, không thể rời mắt được. Mặc quân phục đã đẹp vậy, mặc đồ thường chắc cô ấy còn đẹp nữa. Tôi đặt xe đón ở khách sạn lúc 10h tối, thế nên chúng tôi ngồi chờ ở khách sạn, đi mưa từ sáng, ai cũng mệt, và giày thì ướt rất khó chịu. Ngồi chán chê đến gần 8h tối, cả lũ quyết định đi ăn KFC. Tôi và Đinh đứng chọn đồ ở máy tự động, chọn 1 lúc Đinh mới nhận ra là tất cả đang hiển thị ở chế độ tiếng Ý, nhưng mà Ý hay Anh thì khi chọn đồ ăn là hiểu tất, chưa kể nó còn có hình ảnh đi kèm. Chọn xong, máy nhả ra hóa đơn để 2 chị em ra quầy trả tiền, tôi loay hoay lấy tiền, cất tiền mà không biết đã làm rơi mũ, anh chàng đầu bếp nhìn thấy và nhắc, tôi quay lại 2 lần vẫn không nhận ra mình làm rơi mũ, đến lần thứ 3 tôi mới thấy nó nằm trên mặt đất. Đồ uống ở đây thì sẽ do khách tự lấy, top up thoải mái, như thế cũng hay, không như ở VN chỉ được lấy nước có 1 lần và do nhân viên lấy. Ăn xong chúng tôi đi về khách sạn, tiện thể ghé qua mấy hàng bán magnet ở cạnh khách sạn. Ở Pháp, tôi phải mua magnet với giá 4.99E, thì ở đây người ta bán chỉ có 1E, nhưng loại 1E tôi không ưng lắm, nên chọn 1 hồi tôi quyết định lấy 2 cái loại 2E. Về khách sạn, lại tiếp tục ngồi chờ, tôi buồn ngủ díu mắt mà không dám ngủ, sợ lái xe gọi lại không biết. 9h45, ông bác lễ tân hỏi bọn tôi có phải có xe đón không, hóa ra người lái xe đã alo đến khách sạn, ông ý đã đến. Chúng tôi đi ra ga Tiburtina, đây là ga lớn thứ 2 ở Rome sau ga Termini. Ga khá vắng, nhìn bảng điện tử 1 hồi thì cũng ra chuyến tàu của chúng tôi ở đường ray nào, kéo hành lý đi xuống ngồi chờ, trời rất lạnh, mà sân ga thì vắng tanh. Tôi, Linh và Nguyệt mò đi kiếm nhà vệ sinh, theo bảng chỉ dẫn, mỗi tầng có 1 khu vệ sinh, thế nhưng nó đóng cửa. Chúng tôi rất ngạc nhiên, sao lại có chuyện nhà vệ sinh đóng cửa cơ chứ, 1 vài hành khách khác cũng như chúng tôi, mò đến rồi kêu trời vì đóng cửa, đến cả cái nhu cầu tự nhiên của mỗi người cũng bị ngăn cấm là sao? Bọn tôi mò từng tầng, cái nào cũng đóng cửa, bực mình thật sự. Túm được 1 ông nhân viên nhà ga, ông ý bảo chúng mày có thể đi ra ngoài tìm xem, tao cũng không chắc là bên ngoài còn nhà vệ sinh nào mở cửa cho chúng mày đâu. Vậy là 3 đứa lại mò ra đường, căng mắt đi tìm nhà vệ sinh, ra đến khu vực ga dành cho xe khách, chúng tôi thấy có 1 nhà vệ sinh công cộng đang mở cửa, sống rồi. May mà Nguyệt mang theo xu, nên chúng tôi có thể yên tâm mà đi, tính ra thì giá ở đây rẻ hơn ở Pháp, ở Khải Hoàn Môn, mọi người phải đi vệ sinh mất 2E/1 người, ở đây chúng tôi mất 2,1E cho cả 3 người, nhưng ở Pháp lại sạch hơn ở đây.

Giải quyết xong vấn đề nhu cầu tự nhiên, 3 đứa quay lại ga, trên đường đi, chúng tôi có ngửi thấy 1 mùi đặc trưng, Linh bảo “em đoán chắc có người đã gục ngã trước cửa thiên đường nên chui vào bụi cây giải quyết rồi”, đi tìm nhà vệ sinh vất vả như thế thì không có người gục ngã mới lạ. Chờ mòn mỏi ở sân ga trong cơn gió lạnh, đúng 12h đêm tàu xuất hiện, chúng tôi vội vàng kéo vali lên tàu. Lần này tôi chỉ mua được vé ngồi, trải nghiệm cảm giác ngủ ngồi trên tàu giống Phương lúc ở Pháp xem sao. Toa tàu khá vắng, có giá để hành lý ngay gần chỗ chúng tôi ngồi, vào chỗ là tôi ngất luôn, mắt không thể mở được nữa, trong khi Linh và Nguyệt còn ngồi xem nốt bộ phim kinh dị. Gần sáng, tôi tỉnh dậy đi vệ sinh, phát hiện ra toa tàu cực vắng, các ghế trống nhiều, thế nên tôi liền nằm dài ra ở 1 hàng ghế, giãn được cái lưng thật thoải mái, sau đó Nguyệt cũng làm như tôi. Vùng đồng quê nước Ý dần hiện ra trước mắt, chúng tôi đã chuẩn bị đến Torino, đến miền bắc nước Ý, điểm cuối của hành trình 2 tuần vi vu ở châu Âu, cũng là nơi có bà thông gia tương lai của tôi đang chờ sẵn. (To be continued…)

Bình luận về bài viết này