Khi làm lịch trình ở Rome, ban đầu tôi dự định sẽ đi Vatican trước, thế nhưng do tình hình mua vé không được khả quan cho lắm, tôi phải đi canh từng trang web bán vé, từng giờ từng phút để mong mua được vé như thời gian mình mong muốn mà không được, cuối cùng khi có vé nhả ra tôi phải chớp vội vì sợ không còn slot. Vậy nên 2 ngày ở Rome là 2 ngày lịch trình bị lệch chút so với dự tính ban đầu, nhưng cũng không đến nỗi nào, trừ việc thời tiết không ủng hộ chúng tôi cho lắm. Tôi yêu nước Ý nhưng có vẻ nước Ý không thích tôi cho lắm, bằng chứng là suốt 1 tuần ở Ý thì mưa luôn cả tuần, mà tôi cứ rời khỏi nơi nào thì chỗ đó lại nắng mới điên chứ. Bình thường ở nhà mà trời mưa thì ngại ra đường lắm, nhưng lịch trình đã lên, sao lại có thể bỏ được cơ chứ, chúng tôi thể hiện sự yêu thương với nước Ý bằng cách bất chấp tất cả để lao ra đường.

Sáng hôm đó chúng tôi dậy, đủng đỉnh ngồi ăn sáng ở khách sạn. Tôi có 1 người bạn sống ở Ý, là chị đồng nghiệp cũ của tôi hồi làm ở công ty kiểm toán, chị Vui, bà chị đã cảnh báo tôi rằng đồ ăn sáng của bọn Ý vừa ít vừa tệ, mày sẽ chán ngay thôi. Quả thật, nó chán dã man, dân Ý hảo ngọt, nên đồ ăn hầu như sẽ là ngọt, còn không thì sẽ là mặn, mà tôi thuộc loại không thích ngọt và mặn cho lắm. Bữa sáng ở khách sạn hầu hết là các loại bánh, bánh mì, bánh ngọt, trứng, xúc xích, thịt nguội… Phòng ăn khá bé, lại nằm dưới tầng hầm, tôi có cảm giác chỉ cần có việc gì xảy ra là thôi, khỏi thoát. Tôi đánh giá cao cái máy pha café của khách sạn, dù tôi không uống café, máy khá tiện, muốn uống loại nào chỉ cần ấn nút, lấy nước nóng cũng từ máy đó mà ra. Nó làm tôi nhớ cái máy pha café ở công ty kiểm toán ngày xưa, không được hiện đại như máy ở khách sạn này, nhưng hồi đó tôi thấy nó xịn lắm rồi, trừ những lúc nó dở chứng. Sau bữa sáng, chúng tôi lên đường, trời mưa nhỏ, thật may là từ lúc ở VN tôi đã dặn mọi người mang theo ô nên chúng tôi cứ thế mà thẳng tiến, Nguyệt quên ô, nhưng nàng ý lại nhớ dặn tôi mang cái ô trong đi để còn chụp ảnh, vậy nên vẫn có ô cho Nguyệt dùng, dù nó hơi bị bé. Tôi đã đặt thẻ Roma pass cho cả nhóm, đúng ra chúng tôi sẽ nhận thẻ tại sân bay hôm qua, nhưng lúc ở Pháp thì tôi nhận được email của bên thẻ báo rằng văn phòng ở sân bay đóng cửa để sửa chữa, họ đề nghị chúng tôi nhận thẻ tại nơi khác. Hôm qua trên đường từ sân bay về, tôi đã hỏi người lái xe, cũng như cẩn thận check map thì được biết ở gần khách sạn có 1 chỗ nhận thẻ, nó cũng nằm rất gần đấu trường Colosseo. Chúng tôi đi bộ ra đó, nhưng mới 8h50, còn 10p nữa mới mở cửa, chúng tôi đành đứng đợi dưới trời mưa, xung quanh cũng có lác đác vài du khách chờ, và sau đó số lượng chờ tăng dần đều, Nguyệt bảo chúng tôi nhanh chân ra đứng gần cửa đi, mở cửa cái vào được luôn chứ chậm chân chắc phải xếp hàng mãn kiếp mất. 9h32p cửa mới mở, chúng tôi nhanh chân đi vào, tôi cũng kịp chiếm ngay vị trí đầu ở hàng, chờ nhận thẻ. Chị Vui cũng cảnh báo tôi về cái sự lười và đủng đỉnh của dân Ý, vâng, mặc kệ hàng dài khách đang đứng chờ nhận thẻ, các vị ý vẫn còn tâm tình củ lạc buổi sáng với nhau đã, lại còn 2 vị đi làm muộn, rất vui tính cũng đứng xếp hàng chung với khách, mãi mới nhớ ra mình là người phát thẻ nên vội đi vào chỗ ngồi. Rồi tôi cũng nhận được thẻ Roma pass 2 days, với thẻ này, chúng tôi có thể đi tất cả các loại phương tiện công cộng ở Rome miễn phí và được 1 lần vào cửa miễn phí ở 1 nơi tham quan trong danh sách của họ, thật ra thì cũng chả miễn phí cho lắm, vì chúng tôi bỏ tiền ra mua thẻ mà, chẳng qua tính đi tính lại thì nó sẽ rẻ và tiện hơn thôi.

Lấy thẻ xong, nhìn vào bản đồ, thì Roma forum ở ngay bên kia đường, chúng tôi liền đi đến đó luôn. Đó là 1 phế tích cổ, là trung tâm của cuộc sống công cộng ở Rome thời La Mã, nơi tổ chức các bài phát biểu công khai, đám rước quân sự, xét xử hình sự, các trận đấu…Nói chung là đứng ngoài ngắm là được rồi, vì có vào trong thì cũng chỉ đi loanh quanh nhìn mà thôi, ấy thế mà hàng dài người xếp hàng chờ mua vé để vào dưới trời mưa, giỏi thật. Đang đứng ngắm nghía thì bất chợt chúng tôi thấy có 1 đoàn khách, tôi có cảm giác ngờ ngợ, y như rằng, đó là đoàn khách người Việt. Chúng tôi nhanh chóng đứng sát lại, dỏng tai lên nghe người hướng dẫn viên thuyết minh, chả mấy khi được nghe miễn phí. Địa điểm tiếp theo của đoàn khách là đài phun nước Trevi, cũng cùng mục tiêu với chúng tôi. Mưa khá nặng hạt, nếu đi bộ, chúng tôi sẽ mất khoảng 15p để đến Trevi, cách nhanh hơn là đi bus. Nhưng bus ở Ý cũng có cái vui tính của nó, sẵn sàng bỏ bến, thành ra khi chúng tôi sang đường để bắt bus, rất đông người chen chân lên, chỉ có mỗi Nguyệt nhanh chân lên được xe, còn 4 chúng tôi đứng trơ mắt nhìn chiếc xe dần đi xa dưới cơn mưa tầm tã. Check google map, nó báo 7p nữa sẽ có chuyến tiếp, ấy thế mà 4 đứa chúng tôi cứ chờ mòn mỏi, mưa ngày càng to, giày và quần đều ướt cả, chuyến xe mơ ước vẫn bặt vô âm tín. Nguyệt báo đã đến Trevi được 1 lúc rồi, tôi biết rằng xe đã bỏ bến, chúng tôi chờ vô ích, vậy nên 4 đứa quyết định đi bộ. Lúc chúng tôi đến Trevi, trời tạnh mưa 1 tẹo, hửng lên, vội vàng tranh thủ chạy ra chụp ảnh, tung đồng xu ước nguyện, tóm lại cảm nhận là Trevi quá đông, chúng tôi vội vàng rời đi, mà đi rồi tôi mới nhớ ra rằng chưa ăn kem. Tôi đã được anh đồng nghiệp nhắc đi nhắc lại là mày phải ăn kem ở Trevi, nó siêu to siêu ngon, đến khi tôi về VN, biết tôi không ăn kem ở Trevi, ông ý gào lên rằng tôi đã bỏ phí nửa chuyến đi ở Rome rồi.

Điểm đến tiếp theo là Spanish Steps, đây là nơi tôi đặc biệt note vào vì nó là bối cảnh diễn ra trong phim Fast&Furious X, khi các nhân vật chính cố cản quả bom không cho nó nổ ở trong thành phố. Tôi không phải fan của seri phim này, cá nhân tôi thấy nó ngày càng phi lý và phản khoa học, khi không còn gì để xem thì tôi mới xem đến nó, nó giúp tôi cất não đi cho đỡ đau đầu. Nếu không vì mê nước Ý, tôi cũng chẳng xem phần này, may nhờ xem nên trước đó chỉ nghe tiếng về Spanish Steps, tôi không chú ý lắm, nhưng lên phim, nó hiện ra 1 cách đặc biệt khiến tôi bị thu hút, và nhất định phải đến bằng được. Nói chung là nhìn trên phim thì cũng lung linh đấy, nhưng khi chúng tôi đến, trời mưa nên nó bị giảm đi sự hấp dẫn. Như thường lệ, Đinh sẽ lang thang đi chụp ảnh xung quanh, 4 chị em gái sẽ đứng chụp ảnh tung tóe đã. Khi chúng tôi đang chụp ảnh thì có 1 người phụ nữ ngỏ ý muốn chụp giúp cả 4 đứa, bà ý còn rất nhiệt tình bảo bọn tôi tạo nhiều dáng vào để chụp, sau đó thì nhờ chúng tôi chụp cho 2 vợ chồng. Hỏi chuyện thì được biết 2 vợ chồng bà ý đến từ Chile, 2 người rất vui tính và đáng yêu, tạo dáng và phát cơm chó chúng tôi phải ghen tị. Chụp ảnh ở những bậc thang xong, chúng tôi đi lên phía trên cao, lúc này trời đã tạnh mưa nên chúng tôi có thể nhìn rõ hơn phong cảnh của Rome, nhìn thấy được cả đỉnh tháp của Vương cung thánh đường. Rời Spanish Steps, chúng tôi đi đến đền Patheon, tôi đã mua vé sẵn từ ở VN nên chúng tôi không phải xếp hàng. Trên đường đi đến đền, tôi lạc mất mọi người, đến khi alo cho nhau, hóa ra đứng cách nhau có vài bước chân mà đông người quá không nhìn thấy nhau được. Đền này cũng không lớn lắm, mất khoảng 5p là đi được 1 vòng, đứng ngắm nghía, đọc 1 hồi, chúng tôi ngồi nghỉ trên hàng ghế ở trong đền, buổi sáng hôm nay vậy là đủ rồi, bụng chúng tôi đã sôi ùng ục rồi.

Để giải quyết cái bụng đói, chúng tôi bắt tram đi đến khu phố cổ Trastevere nổi tiếng. Trời lại mưa nặng hạt, và lần đầu tiên chúng tôi trải nghiệm đứng dưới mưa để chờ đến lượt vào nhà hàng ăn. Cũng do mưa nên dự định đi đến Vương cung thánh đường của bọn tôi bị hủy, thậm chí còn chả chụp được bức ảnh nào ra hồn ở khu phố cổ nổi tiếng này, tôi lại note để lần sau quay lại nhất định phải thử bia tươi ở đây, rồi ngắm nhìn những con đường lát đá cuội từ thời trung cổ, khu nhà đẹp như tranh vẽ của những tòa nhà màu son, những ô cửa cũ với tay nắm cửa cổ, lối đi có mái vòm, ban công đầy hoa và hình vẽ graffiti phổ biến của Rome… Nhà hàng mà chúng tôi vào ăn rất đông khách, chúng tôi thưởng thức pizza chuẩn Ý, với rất nhiều rau rocket, để đổi vị cho mọi người, tôi chọn pizza với cá hồi sống và pizza bò với sốt kiểu Ý. Đồ ăn khá ngon, chúng tôi đói nên đánh bay chỉ trong vài phút, no say rồi, chúng tôi cũng thấy khá mệt vì trải qua 1 ngày mưa gió, ai cũng ướt, thôi, quyết định đi về khách sạn để nghỉ ngơi, ngày mai còn là ngày chúng tôi phải chạy sô khá nhiều cho kịp lịch trình, mà còn phải đi sớm nữa. Người ta có câu nói mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, tôi thì thấy mọi con đường đều dẫn đến ga Termini thì đúng hơn, nó ở trung tâm và có mọi thứ. Từ Trastevere, chúng tôi bắt bus đến Termini, đi bộ 1 đoạn là về đến khách sạn, rất tiện.

Điều đầu tiên tôi làm khi về phòng là đi rửa chân và đem đôi giày vào trong nhà vệ sinh, ở đó có máy sưởi, ít nhất nó có thể làm cho giày khô. Tôi không ngủ nên tranh thủ dọn dẹp chút, ngồi xem lại ảnh và nhắn tin với chị Vui. Bà chị gửi tin nhắn thoại bảo rằng sẽ dẫn chúng tôi đi lâu đài, nghe đến đó cả tôi, Linh và Diệp phá lên cười, vì chúng tôi đã rạc cẳng mấy hôm nay với các thể loại lâu đài, bảo tàng rồi. Đến tối, chúng tôi quyết định ra ngoài đi ăn kem, đã đến Rome mà không ăn kem thì quá phí. Trời đã tạnh mưa, không khí rất trong lành, và đương nhiên là vẫn lạnh. Đinh có kể cho chúng tôi nghe lúc chiều tối em ý có vác tripod đi ra ngoài chụp ảnh, và có vinh dự được cảnh sát theo dõi, đi theo về đến tận khách sạn, có lẽ họ nghi ngờ cái tripod em ý cầm là súng, thời gian này đang trong giai đoạn nhạy cảm, họ cẩn thận với tất cả mọi thứ. Trên mọi nẻo đường chúng tôi đi, từ Pháp qua Ý, chúng tôi liên tục thấy cảnh sát ở khắp mọi nơi, sang đến Rome còn được khuyến mại thêm tiếng còi xe cứu thương vang lên liên hồi. Chúng tôi chọn 1 nhà hàng ở ngã tư đường, nó có vị trí khá đẹp với 2 mặt tiền, vậy nên giá cả của nó cũng đẹp nốt. Xem menu 1 hồi, chúng tôi quyết định gọi 3 ly kem nhỏ, thêm 1 bánh croissant cho Đinh và tôi gọi thêm 1 crepe kem. Mọi người mặc định tôi có kinh nghiệm học tiếng Ý cò con rồi thì phụ trách gọi món luôn, ok, tôi và anh chàng phục vụ bắt đầu màn trao đổi bằng cả tiếng Anh và Ý, tóm lại là cứ từ nào dùng được tiếng nước nào là dùng, chỉ chúng tôi hiểu với nhau. Nguyệt bảo tôi rằng nghe xong chả hiểu 2 người nói gì, cứ Anh Ý loạn xạ cả lên, có sao đâu, gọi được món là tốt rồi. Ăn kem trong buổi tối lạnh, trải nghiệm khá thú vị, chúng tôi gọi 3 vị là dâu, socola và cookies, khá thơm và rất ngọt. Bánh crepe tôi gọi ra nhưng chỉ mình tôi ăn, chả ai dám ăn cái món mà kem chảy ra khắp đĩa bánh như thế cả, điểm trừ là nó rất ngọt, còn lại đúng vị crepe mà tôi thích, ở VN, tôi mới chỉ tìm được 2 hàng có bánh crepe thơm ngon chuẩn vị như ở bên này mà thôi.

Ăn kem xong, chúng tôi đi bộ loanh quanh, thấy 1 siêu thị ở tầng hầm, nhìn đồng hồ đã gần 9h30, chúng tôi tranh thủ vào mua vài thứ linh tinh, bánh kẹo, hoa quả… Về khách sạn, cả lũ vào phòng tôi ngồi ăn kiwi, không có dao, Nguyệt ngồi cố gắng dùng tay bóc vỏ, tôi nhớ ra mình có con dao pocket, ít ra nó cũng giúp việc bóc vỏ dễ hơn chút, kiwi siêu chua, thành ra mỗi đứa chỉ ăn một ít. Kết thúc buổi tối, chúng tôi tranh thủ thu dọn hành lý, mai trả phòng rồi đi sớm cả ngày, không có nhiều thời gian để lề mề được. (To be continued…)
- France – Italia 2024 (1)
- France – Italia 2024 (2)
- France – Italia (3): Trải nghiệm Fast&Furious
- France – Italia (4): Buổi lễ đáng nhớ ở Antibes
- France – Italia (5): Squat ở Cannes
- France – Italia (6): Bye France, Ciao Rome
- France – Italia (8): Chạy sô ở Vatican, tạm biệt Rome…
- France – Italia (9): Được chào đón ở Torino
- France – Italia (10): Trải nghiệm mây mù trên đỉnh núi
- France – Italia (11): Ấm áp ở Santena, tạm biệt châu Âu