Trip

France – Italia (6): Bye France, Ciao Rome

Ngày thứ 6 của hành trình, cũng là ngày cuối cùng ở Pháp, chúng tôi không có lịch trình gì nhiều cả, buổi sáng chúng tôi sẽ được cô Lan đưa đi tham quan trường Cote D’azur. Sáng dậy sớm, thu dọn hành lý, dọn dẹp lại căn hộ sạch sẽ để trả lại cho chủ nhà, tôi hẹn chủ nhà 8h30, nhưng mới 8h thì bà đã đến, kiểm tra mọi thứ, trả lại tiền cọc cho tôi. Chúng tôi cùng nói chuyện với bà thì được biết bà đã 82t, tuy phải chống gậy đi nhưng vẫn minh mẫn, khỏe mạnh, 1 mình bà có thể kéo cái giường sofa và gấp lại. Cả nhóm cùng chụp với bà 1 kiểu ảnh kỷ niệm, sau đó chúng tôi mang vali xuống. Dự định là vác theo vali rồi gửi ở trường trong lúc đi tham quan, thế nhưng cô Lan bảo rằng không thể gửi được vì lí do an ninh, lúc này chúng tôi loay hoay không biết nên làm sao. Diệp và Phương lên hỏi bà chủ nhà xem chúng tôi có thể gửi vali lại không thì được bà hướng dẫn sang ngay cửa hàng tiện lợi bên cạnh gửi, mất 30E. Sau khi gửi hành lý, chúng tôi đi theo cô Lan đi đến trường bằng tram. Mất khoảng 10p đi tram rồi đi bộ, chúng tôi đã đến nơi. Trường rất rộng, rợp bóng cây cổ thụ, và hơn hết, cả khuôn viên trường là những tòa nhà, lâu đài cổ. Chúng tôi học theo chương trình liên kết tại VN nên không có cơ hội được học tại đây, nếu mà được học ở đây thì ngày nào tôi cũng cắm rễ ở trường không muốn về mất. Thời gian tham quan ngắn hơn so với dự tính của tôi, hoặc cũng có thể do ban đầu tôi đã thông báo với phía trường là chúng tôi sẽ bay sang Ý vào buổi chiều nên chỉ có thể đi được đến 1h chiều.

Kết thúc chuyến tham quan, chúng tôi tạm biệt cô Lan và đi về chỗ gửi hành lý, vẫn còn thời gian nên chúng tôi tranh thủ ăn trưa ngay tại quán kebab ở gần đó. Trung bình 6,5E cho 1 cái rất to, nếu so với ở VN thì nó to gấp 2,5 lần, và rất nhiều thịt. Chúng tôi check google map để tìm đường ra sân bay, chỉ cần đi tram rồi chuyển sang metro là chúng tôi sẽ có thể ra được sân bay. Lần này mua vé metro ở máy tự động, chúng tôi lại có màn đếm tiền xu, nhưng đã có kinh nghiệm từ lần trước, đứa nào cũng rủng rỉnh tiền xu. Ra đến sân bay thì Phương tạm biệt chúng tôi, em ý mua vé bay về Paris vào buổi tối, sau đó sẽ bay thẳng về VN, thật buồn khi phải chia tay em ý, thôi thì hẹn lần sau có dịp sẽ lại đồng hành cùng nhau. Tôi mua vé cho cả nhóm từ hãng EasyJet, đây là 1 hãng giá rẻ của Anh, bởi thế nên lần đầu tôi biết đến từ hold bag thay vì checked bag như mọi khi, cẩn thận tra từ điển, hỏi han chán chê mới dám đặt, chỉ sợ lỡ mình nhầm gì thì lại mất tiền oan. Và cái hãng này còn làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là nó cho check in online trước hẳn 1 tháng, nhưng 1 tuần trước khi bay tôi mới check in, ai rảnh đâu mà check in trước tận 1 tháng cơ chứ. Do thiếu ngủ nên khi ở sân bay mắt tôi chỉ chực díp lại, ấy vậy mà không hiểu sao người ta lùa hành khách từ sớm, rồi bắt chờ rất lâu ở đường ống ra máy bay, chờ mòn mỏi gần 30p ở đường ống, nên khi vừa lên máy bay là tôi lăn ra ngủ say như chết, chỉ kịp nghe thấy giọng nói của ông tiếp viên hàng không nói bằng 4 thứ tiếng lên bổng xuống trầm rất hay.

Nhờ ngủ say mà tôi không biết gì, đến khi hạ cánh thì nghe mọi người nói lại là có lúc máy bay đang bay bị hẫng, cảm giác rơi xuống, may quá, nếu mà tỉnh thì chắc tôi đã li vơ phun rồi. Thời gian bay từ Nice sang Rome chỉ mất 1 tiếng, khá nhanh, chúng tôi lấy hành lý ra rồi thì vẫn chưa thấy người lái xe mà tôi đã đặt đâu cả, tôi liền alo thì ông ý nói chờ chút, đang tắc đường. 5p sau thì người lái xe xuất hiện, ông ý thú thực với tôi là đã đến từ sớm nhưng tranh thủ chạy ra ngoài hút thuốc mà thôi, tôi vẫn đánh giá ông ý 5 sao trên app, bởi vì ông ý cũng rất vui tính và lịch sự, còn dạy chúng tôi cách phát âm sao cho đúng.

Khi ở Pháp, chúng tôi có phiên dịch là Nguyệt bởi vì nàng ấy là dân chuyên Pháp từ nhỏ, học đại học cũng ngành tiếng Pháp. Ban đầu khi mọi người biết tôi học tiếng Ý thì cũng nói tôi hãy lo vụ phiên dịch ở Ý đi, nhưng quả thật tôi đã bỏ bao nhiêu năm rồi, chỉ nhớ được 1 ít, về cơ bản là nghe được chứ không nói được mấy. Cái vụ nghe hiểu này thì cũng 1 phần do tôi cày phim Ý mà ra thôi, cũng giống như ngày trước tôi cày hết 8 seasons của series “Desparate Housewife” bằng tiếng Nga, thành ra cũng nghe được tiếng Nga luôn. Trên đường từ sân bay về khách sạn, người lái xe có nói với chúng tôi rằng hôm nay là ngày đình công của ngành vận tải, thế nên chúng tôi may mắn khi sẽ không dính cảnh tắc đường, tôi không biết nên vui hay buồn vì cái sự may mắn này nữa. Khi làm lịch trình, tôi đã đọc về cái kiểu đình công này của dân Ý, về cơ bản thì vui thì đình công thôi, có báo trước lịch hẳn hoi, tôi từng đọc có nhóm bạn định mua vé tàu đi Milan mà đến nơi thấy treo biển đình công không làm, tàu khỏi chạy luôn, được hỏi thì bảo do mày xui thôi, tao có báo trước cả tháng rồi, sợ thật đấy.

Ở Rome lần này tôi không thuê nhà mà đặt khách sạn, nó gồm ăn sáng và chúng tôi có thể gửi hành lý thoải mái, do chúng tôi sẽ lại đi tàu đêm nữa nên tôi không muốn lại mất tiền vô ích. Các khách sạn ở Rome hầu như đều có phòng nhỏ và cũ, do ở đây cứ đụng đâu cũng là di tích lịch sử nên việc xây sửa rất lằng nhằng để xin giấy phép, và cũng rất mất thời gian để có thể làm. Tôi đã đặt 1 phòng đôi và 1 phòng 3, ấy thế nhưng mà chúng tôi được 2 phòng đều là phòng 3 cả, thang máy khá cũ, nhưng ít nhất nó vẫn hoạt động ổn định. Đinh và Nguyệt ở chung 1 phòng, còn tôi, Diệp và Linh thì ở cùng nhau. Sau khi cất đồ, nghỉ ngơi 1 lúc thì chúng tôi đi ăn tối, Linh bị ốm nên mệt nằm lại phòng đợi chúng tôi mua đồ về cho. Khách sạn của chúng tôi ở vị trí khá trung tâm, bước ra khỏi cửa là gặp ngay mấy nhà hàng, khi đi qua, những anh chàng phục vụ sẽ liên tục mời chào vào, dù bạn từ chối, họ vẫn sẽ nở nụ cười tươi và hẹn gặp lại. Chúng tôi đi ra ga Termini, đây là ga trung tâm của Rome, và nó có cả siêu thị, khu foodcourt, rất lớn. Mục tiêu của tôi là quán Trapizzino, 1 quán ăn đêm nổi tiếng, mất gần 30p để chúng tôi tìm được nó, hóa ra nó nằm ngay trong khu foodcourt mà không biết, do biển hiệu hơi bé. Đinh quyết định đi tìm mua món khác để ăn theo ý thích, tôi mua 2 cái bánh cho tôi, Nguyệt và Diệp cùng ăn, bánh cũng to, nhưng do lỡ tay nên làm đổ mất 1/3 cái bánh, không biết nên mô tả về nó ra sao nữa, nó được gọi là pizza lai pita với nhân nhồi thịt hầm và rau, nói chung là ăn cũng được. Bàn bên cạnh uống bia, chúng tôi hỏi vị và nơi mua, tôi liền đi ra mua 1 cốc, uống cũng được, tôi vốn không thích bia bằng rượu nên cũng không uống nhiều. Ăn xong, chúng tôi đi 3 vòng xem xem có gì để mua cho Linh được không, cũng không biết nên mua gì vì có nhiều hàng nhưng hầu như sẽ là bánh ngọt, pizza, mỳ ý, chúng tôi muốn cho Linh ăn soup gì đó nóng cho tỉnh người mà không có. Có 1 hàng pasta khá đông khách, tôi thấy mấy người đầu bếp đều rất to béo, khi mua đồ, khách sẽ được phát số để đợi, có vẻ như có vị khách không để ý số của mình, 1 ông đầu bếp cứ liên tục hô to “sette cinque” (75) mãi mà không thấy có ai đến nhận đồ, tôi đang đoán chắc vì ông ý nói tiếng Ý nên khách không hiểu chăng, ông ta chuyển sang hô bằng tiếng anh nhưng vẫn không có ai xuất hiện, cũng phải thôi, nói tiếng Anh kiểu Ý thì cũng vô biên lắm, ngày xưa tôi cứ phải căng tai nghe ông thầy người Ý phát âm xong lôi kim từ điển ra tra thì mới hiểu ông ý nói gì. Cuối cùng chúng tôi chốt mua 1 phần sushi cho Linh, lúc đi về tôi có chỉ nhầm đường, chúng tôi đi qua 1 đoạn hơi tối và có khá nhiều người da đen tụ tập, thú thực là tôi khá sợ, vì cũng được nghe nhiều những khuyến cáo đừng đi qua những chỗ như vậy, khá nguy hiểm. Thật may là không có vấn đề gì cả, chúng tôi vào 1 cửa hàng tiện lợi nhỏ ở gần khách sạn, nhưng cũng không có gì, phải mau mang đồ ăn về cho Linh không thì em ấy sẽ đói chết mất.

Tôi lúc này mới để ý rằng mình đặt khách sạn tên là Califorinia, ok, đi California ở Rome, cũng giống như ăn ở New York tại Cannes vậy, cũng thấy nó buồn cười. Khách sạn này có nhà vệ sinh tạm ổn, nó không có vòi xịt như căn hộ thuê ở Nice, nhưng nó có bồn rửa đào, thường thì cái loại bồn này nó sẽ nằm cạnh bồn cầu, nhưng ở đây do diện tích nhỏ nên nó ở phía đối diện, ưu điểm của cái loại bồn này là nó có nước nóng, chứ không phải như vòi xịt sẽ chỉ toàn nước lạnh. Nhưng tôi cũng không thích cái loại bồn này, vì nó là nguyên nhân mà Âu Mỹ tẩy chay cái vòi xịt. Tôi từng đọc nhiều sách báo viết về vấn đề này, ngày xưa, cái bồn này có xuất xứ từ những nhà chứa, nơi những cô gái sau khi tiếp khách xong sẽ vệ sinh để còn phục vụ khách sau, về sau nó lưu truyền sang Mỹ, nhưng người Mỹ cho rằng mình không thể dùng cái loại bồn của gái làng chơi được, nên họ tẩy chay. Ở châu Âu, nơi sản sinh ra nó, nó cũng bị giới quý tộc tẩy chay vì cho rằng nó hạ thấp bản thân họ xuống bằng những kẻ hạ đẳng, và khi châu Á có vòi xịt, những người thương nhân đem nó về châu Âu, nó càng bị tẩy chay vẫn vì cái lí do như cái bồn, thật là ngớ ngẩn khi từ chối cái sự sung sướng và văn minh này. Cũng may là bây giờ thì dân Âu Mỹ đã bắt đầu thích cái vòi xịt, bạn tôi đi Anh du học còn đặc biệt mang theo vài cái vòi để lắp vào căn hộ nó thuê, nó bảo không thể sống thiếu cái này được.

Lịch trình ngày mai của chúng tôi khá nhẹ nhàng, chúng tôi không cần dậy sớm cho lắm, vậy nên có thể yên tâm đi ngủ thoải mái mà không biết rằng 2 ngày ở Rome sẽ là 2 ngày giông bão. (To be continued…)

Bình luận về bài viết này