Thứ 7, ngày 23/3 là 1 ngày đặc biệt với chúng tôi, vì nó là lí do để chúng tôi có cơ hội đặt chân đến nơi này. Buổi sáng chúng tôi khá rảnh vì không có lịch trình gì đặc biệt, vậy nên mọi người có thể ngủ dậy muộn chút, tắm rửa, ăn sáng, thay đồ, ra ban công chụp ảnh. Phải nói là tôi rất mê cái view từ ban công, nhìn xuống đường, đón ánh bình minh rất tuyệt, nhưng tính ra 4 ngày ở đây, tôi chỉ ra ban công chụp ảnh được khoảng 2 phút, còn lại mỗi lần ra ban công đều chỉ để phơi hoặc rút quần áo mà thôi. Chúng tôi thong dong đi bộ ra biển, theo bản đồ thì chỉ cần đi bộ khoảng 20p là đến, chúng tôi có thể ngắm nhìn buổi sáng cuối tuần ở nơi này, bình yên đến dễ chịu, lác đác vài cửa hàng bắt đầu mở, những người đạp xe, đi tập thể dục, rồi những cặp đôi thong dong ngồi tận hưởng tách café buổi sáng… Ra biển, gió khá lạnh với chúng tôi, nhưng với người dân ở đây thì ấm, dưới biển có lác đác vài người tắm biển. Chúng tôi cũng được bổ mắt khi chứng kiến các cô gái cởi áo ra, chỉ mặc mỗi cái quần bikini nhỏ xíu đi tắm biển, cơ mà ngực hơi bị bé, lại còn chảy xệ, tôi xin phép chê! Thật ra thì với người ta thì những cái này là bình thường, tôi nhớ ở Pháp có 2 bãi tắm nude nổi tiếng là Plage de Tahiti và Cap d’Agde, đến đó thì có mà còn được bổ mắt nữa, nhưng mà muốn đến đó thì cũng phải như người ta thì mới được vào, chịu thôi. Ở Hà Nội thì có thể ra bãi sông Hồng, nhưng mà ở đó toàn các ông già, đau mắt hơn là bổ mắt. Chúng tôi đi bộ 1 lúc thì quyết định vào 1 quán café có view nhìn ra biển, tôi rất thích uống rượu cũng như các loại cocktail, nhưng mới sáng ra mà uống thì sợ chiều lại bay bay quá, tôi chọn cho mình 1 ly Mocktail vị dứa nhẹ nhàng, nó hơi ngọt và quá nhiều đá, tôi uống mà buốt hết răng. Em trai Đinh chọn 1 ly martini pha với chocolate, uống khá ngon, tôi cũng lại âm thầm note vào để có dịp sẽ thử, ngay trong khu nhà tôi có quán pub mới mở, tôi nhớ trong menu cũng có món này. Ngồi uống, ngắm đường phố, ngắm biển, đón nắng chán chê, chúng tôi nhìn đồng hồ cũng hơn 10h rồi, phải đi về để còn chuẩn bị cho buổi lễ chiều nay ở Antibes. Đường về của chúng tôi là đi xuyên qua khu phố cổ, cảm giác như mình thành nhân vật chính trong những bộ phim Âu Mỹ vậy, như trong phim “Emily ở Paris” có cảnh nữ chính đi bộ trên con đường Rue de l’Abreuvoir tuyệt đẹp, thì ở đây tôi cũng có cảm giác mình đang lạc lối như vậy, ngắm nhìn những ngôi nhà phủ dây thường xuân, mùi bánh mì mới nướng thơm phức, bước trên những con đường đá cuội…

Đi qua 1 cửa hàng cắt tóc chưa mở cửa, tôi vô thức quay sang nhìn thì thấy có 1 anh chàng đang lau nhà bên trong đó, anh ta cười và vẫy tay chào chúng tôi, và sau đó chúng tôi được nghe màn đối thoại “Good evening” vào buổi sáng của em giai Đinh và anh chàng trong tiệm cắt tóc. Thằng em trai vẫn ngơ ngác chưa hiểu sao mọi người cười, cũng chỉ đơn giản nghĩ anh ta chào sao thì mình chào lại vậy, có lẽ do tác dụng của ly martini lúc trước chăng, đến khi em nó load lại được não thì cũng đã đi xa rồi. Đi thêm 1 đoạn, chúng tôi thấy 1 cửa hàng bán các loại hương liệu, xà phòng handmade, tinh dầu, nước hoa… Giá cũng khá ổn, mọi người đều mua 1 vài món theo nhu cầu và sở thích của mình. Ngay gần đó là 1 cửa hàng bán thịt, khá đông người xếp hàng dài chờ mua thịt, nhưng với tiêu chuẩn châu Âu thì người ta chỉ ăn thịt đông lạnh, thật phí phạm khi không ăn thịt tươi, nhưng mỗi nơi 1 tiêu chuẩn, 1 thói quen mà. Tôi vẫn nhớ khi xem bộ phim yêu thích “Desperate Housewife”, luôn có cảnh cuối tuần các gia đình đi mua thực phẩm cho cả tuần, ở châu Âu cũng vậy, nhìn mọi người ôm từng túi giấy đựng đầy thực phẩm cũng rất thú vị. Chúng tôi đi qua 1 cửa hàng rau củ, tôi và Nguyệt ngó vào, trời ơi, táo rẻ dã man, 2 đứa nhanh chóng phi vào mua 1 ít, quay sang thấy dâu tây cũng rẻ, rẻ hơn cả chỗ gần nhà mà hôm qua bọn tôi mua, rồi cả bơ nữa, tôi và Nguyệt không thể kìm lòng được, mua ngay tắp lự. Lại chạy vào trong ngó nghiêng, rau buổi sáng rất tươi và ngon, tính ra cũng rẻ, tôi với Nguyệt bảo nhau thôi nhanh tính tiền để đi về không muộn, chứ đi thêm vòng nữa là 2 đứa khéo khuân cả cửa hàng về mất. Về đến nhà cũng sắp 12h rồi, chúng tôi nhanh chóng thay đồ, đi ra ga để mua vé tàu đi đến Antibes. Đến ga, rất nhanh chóng chúng tôi chia làm 2 nhóm, 1 nhóm đi mua đồ ăn trưa để ăn trên tàu, nhóm còn lại đứng xếp hàng mua vé. Tôi bảo Phương và Diệp chia ra đứng mỗi người xếp hàng ở 1 máy, ai lên trước được thì ới để còn chạy ra, chờ mãi không đến lượt thì Nguyệt và Đinh đã mua bánh mỳ về, Nguyệt bảo thấy ở phía gần hàng bánh mỳ có máy bán vé khá vắng, tôi vội chạy ra đó. Vấn đề nảy sinh là chúng tôi loay hoay không biết sử dụng cái máy này như thế nào, thật may là có 1 người đàn ông tốt bụng đã chỉ dẫn cho chúng tôi, 1 lần chỉ mua được tối đa 5 vé, chúng tôi có 6 người nên phải mua 2 lần. Mua vé xong, đi qua cửa, tôi đứng cầm vé quét cho mọi người đi qua do 5 người thì nó chỉ in chung 1 vé, chúng tôi chỉ phải chờ tàu trong khoảng hơn 5p mà thôi. Lên tàu, mọi người có thể thoải mái chọn chỗ nào ngồi cũng được, chỉ cần nhớ để ý ga nào mình phải xuống cho đúng, với 1 chuyên gia say tàu xe như tôi thì tôi luôn chọn chỗ ngồi xuôi hướng tàu chạy.

Mất 20p đi tàu, chúng tôi đã đến được Antibes, theo như thông báo thì buổi lễ sẽ diễn ra ở nhà hát Anthea, nó chỉ cách ga tàu khoảng 6p đi bộ, rất tiện. Để chuẩn bị cho buổi lễ này, chúng tôi đã chọn mặc áo dài, còn gì tự hào hơn là mặc áo dài lên sân khấu, để cho mọi người đều có thể nhận ra chúng tôi đến từ Việt Nam chứ, mỗi tội là khi lên sân khấu thì chúng tôi mặc bộ áo choàng thạc sĩ. Đến nhà hát, rất đông người đang đứng chờ phía ngoài, đủ mọi màu da, quốc tịch, tâm trạng ai cũng vui vẻ, háo hức. Người phụ trách đón chúng tôi là Ms. Lan, lúc đầu nghe tên chúng tôi tưởng cô là người Việt, nhưng hóa ra cô là người Pháp gốc Hoa, cô hướng dẫn chúng tôi phải làm gì, đi chỗ nào, tủ gửi đồ ở đâu… sau đó cô chụp cùng chúng tôi vài bức ảnh trước cửa nhà hát.

Chụp ảnh xong, chúng tôi quay đầu lại thì thấy mọi người đã xếp thành hàng rất dài từ bao giờ, cả nhóm vội vàng chạy vào xếp hàng, khi đến cửa nhà hát thì Diệp đi sang phía của người thân đến dự lễ, tôi trêu Diệp là mama của đàn con thơ. Khi vào trong, chúng tôi được đeo dây ruy băng vào tay, đi lên trên tầng để nhận áo choàng và mũ, tôi loay hoay mãi mới lôi được hộ chiếu ra để đưa cho người phát áo do tôi giấu khá kỹ, tận sâu trong và còn cẩn thận nhét 1 đống đồ lên trên, tôi nghĩ đến mình còn tìm hộ chiếu hết hơi thì chả thằng móc túi nào lấy được của tôi cái gì cả đâu. Cái tủ để đồ siêu bé, và Đinh phải gồng hết sức để có thể nhét được hết đống túi của cả nhóm vào trong, Nguyệt thì sẽ là người cầm cờ nên đã tách ra để đi nhận cờ. Chúng tôi đi lên trên, ngồi vào chỗ đã được xếp sẵn theo chỉ dẫn, sân khấu ở phía dưới, trông nó đơn giản nhưng vẫn rất đẹp, chúng tôi nói chuyện chán chê thì mới đến giờ bắt đầu buổi lễ.
Mở đầu buổi lễ là anh MC rất rất vui tính, hoạt ngôn giới thiệu rất nhiều nhưng bọn tôi không hiểu gì vì anh ta nói tiếng Pháp, mà phiên dịch kiêm bộ trưởng ngoại giao của chúng tôi là Nguyệt thì đang bận đi cầm cờ rồi còn đâu. Anh ta giới thiệu lần lượt các vị giáo sư, các đại diện từ các trường liên kết, đến từ VN là đại diện của trường Thăng Long, ngôi trường mà đa phàn team AMI chúng tôi theo học từ hồi đại học, Đỗ Minh Ngân, trưởng phòng HTQT. Sau đó là màn các đại diện các nước cầm cờ đi lên sân khấu, cắm cờ vào đúng vị trí, chúng tôi căng mắt ra để nhìn xem cờ VN ở đâu, mỗi tội đều nhìn nhầm hướng, nàng Nguyệt đi bên phải thì chúng tôi nhìn bên trái, do bên đó cũng có 1 lá cờ màu đỏ na ná cờ VN. Sau màn cầm cờ thì Nguyệt cũng đi lên trên ngồi cùng chúng tôi, và rồi hàng loạt bài diễn văn dài lê thê nối tiếp nhau, tôi đã ngủ gật khoảng 20p trong khoảng thời gian đó. Mãi rồi mới đến giây phút thiêng liêng với chúng tôi, giây phút trao bằng, thực ra thì ai cũng đều nhận bằng rồi, đây chỉ là 1 buổi lễ kiểu tổng kết mà thôi. Anh chàng MC lần lượt giới thiệu các ngành, các trường… sẽ có người bên BTC nhìn vào danh sách để mà hướng dẫn mọi người biết đi đường nào, khi nào lên sân khấu. Khoảnh khắc tràn đầy cảm xúc với chúng tôi là khi giai điệu bài hát “Đường đến đỉnh vinh quang” vang lên trong khán phòng nhà hát, Nguyệt cầm bảng tên dẫn đầu, 5 đứa chúng tôi đi sau. Tự hào vô cùng tận, khi chúng tôi lên sân khấu, cô Elizabeth đã phát biểu, đây là lần đầu tiên có học viên đến từ Hà Nội, Việt Nam xuất hiện ở sân khấu này, chúng tôi càng cảm thấy tự hào hơn rất nhiều. Anh chàng MC hô “1, 2, 3” và chúng tôi cầm cái tua rua ở trên mũ (tôi cũng chả biết gọi nó là cái gì nữa), vắt từ phải sang trái, đánh dấu cột mốc chúng tôi trở thành những thạc sĩ quốc tế. Thật ra thì trước chúng tôi cũng có 1 bạn khóa 10 đi dự buổi lễ này, nhưng do chỉ đi 1 mình nên được ghép chung với nhóm ngành khác, còn chúng tôi đi hẳn cả nhóm tận 5 người nên vinh dự có được sân khấu riêng. Sau khi lần lượt các nhóm ngành và học viên lên, kết thúc buổi lễ là tất cả cùng lên sân khấu, tung mũ và hò hét, chụp ảnh, tôi tung mũ hơi quá tay nên không thể tìm được mũ đâu nữa. Chúng tôi ra chụp ảnh cùng cô Elizabeth, rồi chụp cùng cả đoàn đến từ nước bạn TQ nữa, ra bên ngoài, chúng tôi canh mãi cũng được chụp cùng cô Nadine, người đã phỏng vấn đầu vào chúng tôi, dạy chúng tôi 1 môn học và cũng là thành viên hội đồng chấm luận văn của chúng tôi. Tôi phải công nhận là máy ảnh của bên trường chụp rất đẹp, khi tôi nhận ảnh bên trường gửi, phát hiện ra mình may mắn có được nhiều ảnh nhất so với mọi người trong nhóm, mà cái nào cũng tươi cười rạng rỡ, đặc biệt là từ khi niềng răng thì tôi thấy tự tin nhe răng hơn trước. Sau buổi lễ thì nhà trường có tổ chức 1 buổi tiệc cocktail cho tất cả mọi người, nhưng đồ ăn nhẹ không hợp khẩu vị chúng tôi lắm nên cả nhóm nhanh chóng đi về, dự định là sẽ cùng nhau ăn mừng ở 1 nhà hàng nào đó trong khu phố cổ.

Khi đi ra ga tàu, chúng tôi gặp 1 gia đình người Colombia, cô bạn đi nhận bằng cùng chồng và con trai, chúng tôi trò chuyện 1 chút rồi tạm biệt nhau. Nhìn phía xa, dãy Alps hiện ra dưới ánh nắng thật đẹp, chúng tôi có thể nhìn thấy rõ núi tuyết luôn. Sau khi về, chúng tôi thay quần áo đơn giản rồi đi về khu phố cổ để ăn tối, lúc này cũng đã hơn 8h tối, chúng tôi đi lòng vòng 1 hồi mà thấy quán nào cũng đông, thậm chí mọi người còn phải xếp hàng chờ. Mãi rồi mới thấy 1 quán còn bàn, chúng tôi ngồi vào, trong khi Nguyệt và Đinh đi tìm xem có quán nào khác nữa không, rồi 1 lúc sau thì chúng tôi nhận được tin là đã kiếm được quán còn bàn, ơn giời, chúng tôi đã đói lắm rồi. Về mặt lịch sử, Nice vốn là vùng đất của nước Ý ngày xưa, vậy nên nó nổi tiếng với pizza rất ngon, điều này tôi đã note vào lịch trình. Quán ăn mà chúng tôi vào là 1 quán pizza rất đông khách, nhưng chúng tôi cũng không phải chờ lâu để lên món, gọi 2 loại pizza, và nó siêu ngon. Mọi người nói ăn ở đây rồi thì thấy pizza ở những quán nổi tiếng vẫn ăn ở Hà Nội không bằng, tôi có giới thiệu 1 quán ở 27 Nam Ngư cho mọi người, đến đó ăn rồi thì sẽ thấy 4P’s hay các quán pizza khác cũng không bằng, chưa kể nó là quán chính hiệu của Ý, có tiếng từ năm 1999, và hầu như khách đến là dân Ý, Pháp và Đức. Cơm no rượu say, chúng tôi lang thang đi bộ về, trời buổi tối khá lạnh, nhưng ai cũng vui, ngày hôm nay thực sự rất tuyệt vời. Và ngày mai, chúng tôi sẽ có 1 ngày dài với điểm đến tiếp theo là Cannes. (To be continued…)

- France – Italia 2024 (1)
- France – Italia 2024 (2)
- France – Italia (3): Trải nghiệm Fast&Furious
- France – Italia (5): Squat ở Cannes
- France – Italia (6): Bye France, Ciao Rome
- France – Italia (7): Dầm mưa ở Rome
- France – Italia (8): Chạy sô ở Vatican, tạm biệt Rome…
- France – Italia (9): Được chào đón ở Torino
- France – Italia (10): Trải nghiệm mây mù trên đỉnh núi
- France – Italia (11): Ấm áp ở Santena, tạm biệt châu Âu