Khi làm lịch trình, tôi đã tính rằng sẽ thuê nhà trong suốt thời gian chúng tôi ở bên đó, tính ra chi phí sẽ tiết kiệm hơn so với ở khách sạn. Tôi mò mẫm từng căn hộ được đăng, so sánh giá cả, vị trí, tiện ích… thậm chí lên google earth để view, dò dẫm map đến chóng cả mặt. Ấy vậy mà tôi vẫn lựa chọn sai lầm, đó là thuê căn hộ ở Paris. Về mặt giá cả, nó cũng khá ok, về mặt vị trí thì tôi không ưng lắm, mà không hiểu đầu óc mụ mị sao vẫn chốt. Điều an ủi là nó cũng tàm tạm, có 3 giường, có bếp, nhưng lại quên không để khăn tắm. Thú thực là khi chọn căn hộ ở Nice, tôi đã chọn thuê đến hơn chục căn, rồi cuối cùng khi thấy căn hộ này, tôi chốt vội chỉ vì vị trí của nó cách ga tàu có 200m, giá cả cũng hợp lý, và diện tích nó khá rộng. Khi chúng tôi kéo vali đến, tôi mở booking ra để nhìn tên chủ nhà, Nguyệt nói chuyện với bà ý rồi chúng tôi được mở cửa cho vào. Căn hộ nằm trên tầng 2, khi vừa bước vào, tôi cảm thấy sự lựa chọn của mình là quá đúng đắn, nó tuyệt vời hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều. Dù đã nhìn từng ảnh, biết rõ mọi thứ như thế nào, nhưng tôi vẫn không nghĩ căn hộ rộng đến thế, và điều tuyệt nhất là nhà vệ sinh có vòi xịt, tôi không thể không chấm điểm 10 cho căn hộ này được. Có 1 phòng ngủ to, Nguyệt và Linh nhận phòng đó, 1 phòng ngủ nhỏ hơn có 2 giường, tôi trêu Phương rằng em ý có thể ngủ với Đinh ở trong đó, em ý vội nhận thôi em ngủ sofa. Tôi với Diệp ngủ ở trên giường sofa, nhưng chỉ sau 1 đêm thì Diệp kêu đau lưng nên cũng mò ra ghế sofa ngủ với Phương, tôi 1 mình 1 giường. Sau khi hoàn thành các thủ tục với chủ nhà, người thì ra ban công chụp ảnh, người thì ngồi tranh thủ làm việc, người thì xếp đồ… còn tôi thì ngay lập tức gào thét bắt mọi người lôi hết quần áo bẩn ra để giặt. Đi du lịch ở đâu tôi cũng có thói quen giặt đồ, tôi sợ cái cảnh vác 1 đống đồ bẩn về rồi giặt mãi không hết, hơn nữa tôi cũng không có thói quen mang nhiều đồ, toàn giặt đi mặc lại. Tôi nhanh chóng chia quần áo làm 2 mẻ, mọi người cũng tranh thủ tắm rửa, thay đồ, dù gì thì chúng tôi cũng đã hành xác suốt từ sáng hôm trước cho đến giờ mới được nghỉ ngơi, tắm rửa.

Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ đi nhận xe oto đã thuê và lái đi làng Eze, khi tính toán đến việc thuê xe, tôi đã cân đo đong đếm khá lâu, trước ngày bay hơn 1 tuần tôi mới chốt thuê xe, tất cả chỉ vì nếu đi bus đến làng Eze thì khả năng chúng tôi không về được là 90%. Tôi đã đọc rất nhiều review, chia sẻ của mọi người khi đi đến đó, và ai cũng kêu gào rằng điểm trừ duy nhất là bus bỏ bến, do bình thường lượng người dân đi bus ở làng rất ít. Làng Eze là nơi đã từng xuất hiện trong bộ phim “Kỳ nghỉ của Mr.Bean”, bộ phim cuối cùng về Mr.Bean, tôi đã mê đắm nó từ lần đầu nhìn thấy trên phim, và hạ quyết tâm sẽ phải đến bằng được, kết quả là tôi vẫn chưa thể đến được. Chúng tôi đi ăn trưa ở 1 hàng gà rán gần nhà, mua 1 hộp dâu tây và ít mận mang đi ăn. Theo chỉ dẫn thì chỗ nhận xe nằm ngay trong ga, nhưng chúng tôi đi lòng vòng quanh ga, map chỉ chúng tôi đã đến nơi mà tuyệt nhiên chả thấy cái văn phòng nào cả, nhìn thấy tấm bảng chỉ dẫn, chúng tôi theo thang máy đi lên, nhưng nó chỉ là bãi đỗ xe mà thôi. Chia làm 2 hướng, chúng tôi đi hỏi, cuối cùng thì Nguyệt và Đinh cũng tìm được cái văn phòng bí mật đó, nó nằm ở ga thật, nhưng chả có cái biển chỉ dẫn nào là nó nằm ở đó cả, chán chả buồn nói. Chúng tôi làm thủ tục nhận xe, điều ngu nhất của tôi là không hiểu sao khi thuê xe tôi lại để tên tôi làm người lái chính, mà rõ ràng biết là mình chỉ có khả năng bò trên đường, thế là chúng tôi mất thêm tiền để thêm 1 người lái nữa. Lần thuê xe bên Hàn, tôi chỉ cần chọn xe là nó đã full hết cả bảo hiểm rồi các thứ linh tinh đi kèm, chưa kể còn có cả nước và đồ ăn vặt, tôi cũng đinh ninh ở Pháp cũng vậy, nhưng không, châu Âu quả thật là có nhiều điều khiến tôi ngã ngửa. Bà chị ở văn phòng cho thuê hỏi sao mày lại chọn bảo hiểm trên web thuê làm gì, nó là của bên thứ 3, nếu mày có vấn đề gì mày claim sẽ rất mất thời gian, mày đến nhận xe thì hãy chọn bảo hiểm của hãng xe luôn, mày sẽ được giải quyết rất nhanh, và khi trả xe mày cũng chả cần lo gì cả. Ôi trời đất ơi, có ai nói điều này đâu mà tôi biết, tôi tưởng nó như thuê xe bên Hàn chứ, biết trước tôi đã không mất tiền ngu, số tiền ngu này thừa để chúng tôi ăn uống phè phỡn 2 bữa ý chứ. Nói chung là tôi cực kỳ không vui, tôi cảm thấy khó chịu với việc thuê xe này, và cũng cảm thấy ngại với mọi người, dù gì mọi người cũng tin tưởng hết ở tôi. Chúng tôi nhanh chóng lên bãi đỗ nhận xe ở tầng 5, và vấn đề tiếp theo nảy sinh, tôi mất công chọn lựa xe, và rồi chọn đúng con xe nửa xăng nửa điện, hay đúng hơn là đổ xăng vào nó chuyển hóa thành điện năng để chạy xe. Nguyệt mất chút thời gian làm quen xe, chúng tôi ngồi vào xe mà tâm trạng đầy lo lắng, không biết liệu có an toàn mà về hay không nữa. Sau 1 hồi thì Nguyệt cũng khởi động được xe và đi xuống dốc, bụp, xe chết máy, chúng tôi hét ầm lên, Nguyệt loay hoay mãi không biết làm sao, đằng sau thì có 1 cái xe oto đi xuống, vì chúng tôi đứng yên chặn đường nên nó cũng phải chờ, mãi không thấy chúng tôi đi chuyển, nó bấm còi inh ỏi. Rồi người đàn ông ở xe đó đi ra và hỏi chúng tôi có vấn đề gì, Nguyệt nhanh chóng giải thích rồi nhờ ông ý lái xe xuống hộ, ông ý đánh lái rất mượt, chiếc xe nhanh chóng đi xuống tầng 1, ông ý để xe lại cho chúng tôi tự xử lý, lúc này, vị cứu tinh của chúng tôi là Linh, người đã có rất nhiều kinh nghiệm với con VF8 của nhà em ý, cũng như kinh nghiệm tạt đầu xe Cont trên đường vành đai 3, Linh rất nhanh lái xe được ra ngoài đường, Nguyệt cũng đi tháng máy xuống đến nơi, và chui tọt vào ghế sau, bảo thôi Linh lái đi, mọi người sẽ hỗ trợ em.

Tôi xem bản đồ đường đi và chỉ đường, ngồi hàng sau là dàn 3 người cài dây an toàn đầy đủ, điều mà ở VN bạn sẽ chả bao giờ làm khi ngồi ghế sau cả, thế nhưng đèn báo dây an toàn cứ nháy và kêu ầm ĩ, nó báo rằng ghế sau chưa cài. Tôi khâm phục sự bình tĩnh và bản lĩnh của cô em út, mắt vẫn nhìn đường, bình tĩnh lái xe trong tiếng hò hét của các anh chị về cái dây an toàn, dù đã cài đúng mà nó cứ kêu, chúng tôi vừa bực vừa buồn cười, loay hoay đủ mọi cách mãi nó mới chịu im. Nguyệt muốn giảm căng thẳng cho mọi người nên bảo lôi hoa quả ra ăn, tôi bảo để chị đút cho Linh, cả đám đã rú lên “bà để yên cho em nó lái xe”, tinh thần của mọi người tập trung hết vào tay lái lụa của Linh, chỉ cần thấy em nó đi hơi nhanh là đã kêu “em ơi, đi chậm lại thôi cho an toàn”. Hộp dâu cầm trên tay Nguyệt chả mấy chốc đã hơi dập do khổ chủ vừa cầm vừa lắc, đến Đinh, mọi khi đi đường sẽ thích cầm máy ảnh chụp vậy mà cũng ngồi yên không dám ngó nghiêng gì. Về cơ bản thì Linh lái khá chắc tay, khi đã quen xe, em ý phóng đến tốc độ tối đa cho phép, mỗi lần thấy đi có vẻ hơi nhanh là hàng ghế sau lại rú lên, còn tôi, căng thẳng đến mức quên cả say xe. Đường ở Pháp rất đẹp, êm ru, đi rất thích, 1 bên là biển, 1 bên là vách núi, tôi đã từng tưởng tượng khung cảnh nên thơ, chúng tôi vừa lái xe vừa ngắm cảnh, thế nhưng hiện thực đập vào mặt là có dám nhìn lung tung đâu, chốc chốc trong xe lại rú lên. Rõ ràng là đường đi gần như là thẳng, nhưng tôi và Nguyệt lại xem bản đồ ra 2 chỉ dẫn khác nhau, dẫn đến mỗi đứa chỉ 1 kiểu, chúng tôi đi nhầm luôn, và đích đến ban đầu là làng Eze được chúng tôi phóng cái vèo qua mà chưa kịp nhìn nó như thế nào, chúng tôi nhanh chóng chốt Monaco thẳng tiến, dù gì khi đó cũng gần 4h chiều rồi, nếu không đi nhanh về nhanh thì trời tối, chúng tôi sợ tay lái lụa của chúng tôi sẽ mệt, lái bớt chuẩn hơn. Vòng vèo 1 hồi, lượn qua vài xe cảnh sát, lái lên núi rồi đi xuống, chúng tôi cũng đến được công quốc Monaco xinh đẹp, vấn đề tiếp theo nảy sinh là tìm chỗ đỗ xe không được. Lòng vòng mãi cũng thấy 1 chỗ đỗ xe, nhưng khi ấn vào máy tự động để lấy vé, nó cứ báo lỗi, tôi khá bực, tính là hay cứ vứt xe đó đi chơi đã, rồi tính sau, nhưng nghĩ nếu bị phạt thì số tiền khá lớn, tôi lại rén. Nguyệt đi hỏi và được chỉ dẫn là chúng mày cứ đỗ đi, hôm nay không mất tiền, chúng tôi mới yên tâm đi chơi. Phương đi tàu đến Monaco trước chúng tôi 15p, em ý đi quanh khu trung tâm 1 chút, khi chúng tôi đến, mới nói với nhau được mấy câu thì Phương đã tạm biệt để quay về Nice, có lẽ em ý mệt vì suốt đêm qua đã phải ngồi trên tàu, chưa được ngủ đủ giấc.

Chúng tôi đi lung tung 1 lúc rồi đi ra cảng Monte Carlo, đây là nơi rất nhiều du thuyền đậu, và cũng có 1 phần đường đua F1 ở đây, phía sau lưng chúng tôi là những sòng bạc nổi tiếng, có lẽ vì có sòng bạc nên 4G của chúng tôi không dùng được luôn, mất sóng hoàn toàn. Theo lịch trình tôi đã lên thì chúng tôi sẽ đến cung điện hoàng gia để ngắm nhìn và chụp ảnh, lúc này đã hơn 5h chiều, trước đó Phương có hỏi những người dân ở đây và bảo chúng tôi được biết cung điện nằm trên núi, ngước nhìn lên, đó sẽ là 1 chặng đường khá dài để đi bộ. Chúng tôi đã quá mệt rồi, nên quyết định đi về, trên đường quay lại bãi đỗ xe, có 1 bức tượng ông hoàng Rainer II ở ngã tư, bọn tôi liền ra chụp ảnh, ông hoàng này là 1 trong những người tôi khá ngưỡng mộ vì tính cách của ông, cũng như niềm đam mê tốc độ của ông, nhưng tôi chỉ muốn ngắm chứ không chụp.

Quãng đường về có vẻ đơn giản và dễ thở hơn với mọi người, đã bớt căng thẳng hơn, mọi người còn có chút tâm trạng ngắm nhìn hoàng hôn qua cửa sổ xe. Lúc này chúng tôi mới thấy làng Eze hiện ra trên núi, nhìn từ xa, nó thực sự rất đẹp và có 1 cái gì đó huyền bí theo cảm nhận của tôi, tôi rất tiếc vì không thể đến được, nhưng thôi, note vào để còn có cớ mà quay lại. Đi về chỉ mất khoảng 50p lái xe, bụng chúng tôi đã bắt đầu biểu tình, chúng tôi đã tính sẽ đến ăn ở nhà hàng Café de Turin, 1 nhà hàng hải sản nổi tiếng mà anh đồng nghiệp tôi giới thiệu. Chúng tôi đi men theo đường biển, bãi biển Nice hiện ra buổi tối thật yên bình, trẻ con chạy nhảy, đạp xe, trượt patin, người lớn ngồi nhâm nhi ly café và nói chuyện… Đến nhà hàng, thật tiếc là lại không còn chỗ đỗ xe, lại đi vòng vèo tìm chỗ đỗ không được, chúng tôi quyết định đi về lại bãi đỗ xe ở ga, gửi vào đó, mai sẽ trả xe luôn. Tranh thủ đi về nhà cất đồ, hộp “dâu lắc” cũng được bình yên ở nhà nghỉ ngơi, chúng tôi gọi Phương rồi cả nhóm nhanh chóng đi bộ ra nhà hàng. Lúc này đã 8h40 tối, vậy mà muốn được ăn thì bạn vẫn phải xếp hàng chờ tới lượt, cũng may là chúng tôi chỉ phải xếp hàng khoảng 5,6p là có bàn. Khi giới thiệu về nhà hàng này, anh đồng nghiệp tôi đã cho xem menu và bảo nên chọn set menu nào cho ngon và kinh tế, ông ý còn thòng thêm 1 câu “riêng mình mày có mà ăn 2 set này mới đủ thì tao sợ nhà hàng nó ko dám nhận khách nữa” Bình thường đi ăn ở nhà tôi cũng có ăn hơi nhiều hơn mọi người chút, nhưng mà sang đây rồi thì đúng là tôi chả ăn được gì mấy, sức ăn kém hẳn. 6 người chúng tôi gọi 1 set 160E và 1 phần vẹm hấp, tôi khá hồi hộp vì đã quảng cáo với mọi người là đồ ăn ngon lắm, tôi chỉ sợ nếu nó không như những gì tôi được nghe và tôi nói với mọi người thì chắc sẽ là 1 thất bại nữa của chuyến đi này.

Nhưng quả thật, nhà hàng này là 1 sự lựa chọn siêu đúng đắn luôn, đồ ăn rất tươi và ngon; anh đồng nghiệp tôi thì rất có điều kiện nên đi châu Âu như đi chợ, ông ý đã giới thiệu cái gì thì chưa bao giờ tôi phải thất vọng cả, về ăn uống, ông ý cũng rất sành, nhưng tôi cũng vẫn lo lo vì sợ khẩu vị mọi người không hợp. Nhà hàng này có sử dụng thang máy vận chuyển đồ ăn, bình thường tôi đi ăn vẫn thấy các nhà hàng dùng, nhưng thang máy sẽ nằm ở góc tường, còn ở đây, người ta để thang máy ở ngay giữa cửa đi vào, và nó đi xuống hầm. Thấy chúng tôi chăm chú nhìn, anh phục vụ liền nói “No pay, down” và chỉ tay xuống dưới, rất đáng yêu. Vì sự nhiệt tình khi phục vụ của anh ý và sự đáng yêu của Mr. “No pay”, chúng tôi quyết định tip cho anh ta 10E. Ăn uống no say, chúng tôi đi bộ về nhà, phải nghỉ ngơi cho tốt, vì ngày mai sẽ là 1 ngày trọng đại với chúng tôi, nó cũng là mục đích chính của chuyến đi này. (To be continued…)
- France – Italia 2024 (1)
- France – Italia 2024 (2)
- France – Italia (4): Buổi lễ đáng nhớ ở Antibes
- France – Italia (5): Squat ở Cannes
- France – Italia (6): Bye France, Ciao Rome
- France – Italia (7): Dầm mưa ở Rome
- France – Italia (8): Chạy sô ở Vatican, tạm biệt Rome…
- France – Italia (9): Được chào đón ở Torino
- France – Italia (10): Trải nghiệm mây mù trên đỉnh núi
- France – Italia (11): Ấm áp ở Santena, tạm biệt châu Âu