Trip

Jeonju…

Từ Jeju, chúng tôi quay về Seoul, để rồi đi KTX đến Jeonju. Mua vé online, đến ga tàu cứ thế mà lên tàu ngồi đúng số ghế của mình, chả có ai kiểm tra vé suốt chuyến đi cả, tôi có thắc mắc với 1 anh bạn người Hàn tình cờ gặp được ở Jeonju thì được giải thích rằng khi bạn có vé và số ghế rồi thì cứ yên tâm mà đi, không ai trốn vé cả, vì nếu bạn ngồi nhầm ghế của người khác thì sẽ biết ngay thôi, thêm nữa hệ thống camera khắp nơi. Ngồi tàu 2 tiếng thì đến nơi, ra khỏi ga chúng tôi bắt taxi đến thẳng làng cổ. Có chút trục trặc nho nhỏ do tài xế không hiểu tiếng anh nên thả chúng tôi ở nhầm khách sạn, nhưng cũng may là rất gần chỗ chúng tôi ở nên cũng không phải kéo vali đi quá xa.

Làng cổ Jeonju thực sự rất thanh bình, sau khi gửi hành lý thì chúng tôi đi ăn Bibimbap, theo chỉ dẫn trên Naverthì chúng tôi cũng tìm được nhà hàng mà người Hàn hay ăn nhất. Nơi đây được gọi là quê hương của Bibimbap, nhưng cảm nhận của tôi là ăn cũng bình thường, 1 suất rẻ nhất là 14kw, ko hề rẻ, ăn ở Seoul còn ngon và rẻ hơn. Lúc chúng tôi đến Jeonju thì trơi mưa khá nặng hạt, ăn trưa xong thì tạnh nhưng đi lòng vòng 1 lúc là lại mưa, cảm giác bước dưới những tán cây ngân hạnh trong mưa cũng khá thú vị, dù rằng hơi bẩn 1 chút. Trong làng cổ có rất nhiều quán café, chúng tôi ghé vào 1 quán ngồi uống nước chờ mưa tạnh, ngắm nhìn những người qua lại mặc hanbok đi chụp ảnh, phải công nhận rằng họ chịu khó thật, mưa gió như vậy nhưng vẫn ra sức tạo dáng đủ kiểu để có những bức ảnh đẹp dưới mưa. Tạnh mưa, trời hửng nắng, lúc này tôi mới cảm nhận được không khí trong lành nơi này, thực sự rất thích. Làng cổ khá nhỏ nên đi 1 hồi là chúng tôi có thể đi hết những nơi cần đi rồi. Omokdae & Imokdae là nơi cao nhất ở đây, từ trên đó chúng tôi có thể ngắm nhìn toàn cảnh làng cổ. Người Hàn lên đây đa phần đều nằm dài ra nói chuyện, tôi cũng bắt chước họ, 1 phần lý do là vì cái lưng của tôi không thể chịu nổi nữa rồi, nếu không nằm ra để giãn lưng thì chắc tôi chả còn sức mà lết về chỗ nghỉ nữa. Trước khi về nhận phòng thì chúng tôi ghé qua đền Gyeonggijeon, nơi này ban đầu là nơi ở của vị vua đầu tiên triều đại Jeonson, cũng là nơi bắt đầu của triều đại lâu đời nhất trong lịch sử Hàn Quốc, trong đền vẫn còn lưu giữ bức tranh về ông. Nếu đến vào mùa thu, các cây ngân hạnh đã chuyển lá vàng thì sẽ tuyệt đẹp vô cùng, nhưng đi vào mùa hè cũng có cái hay của nó, ngắm nhìn màu xanh mướt của lá cũng rất thích.

Chúng tôi đặt 1 phòng ở Laon Hanok Gguljam, trải nghiệm ngủ 1 đêm kiểu truyền thống, phòng nhỏ nhưng khá sạch, có đầy đủ tiện nghi cơ bản. Sai lầm của chúng tôi là đến Jeonju vào thứ 2, tầm 5h chiều là các hàng quán bắt đầu đóng cửa gần hết, mấy quán ăn chúng tôi định vào thì đều đóng cửa, trời bắt đầu tối mà nơi đây là hầu như không có đèn đường. Khi chúng tôi đang nói chuyện xem là nên đi đâu ăn gì thì có 1 ngwoif đến hỏi chuyện, anh ta nghe thấy chúng tôi nói chuyện tiếng Việt nên muốn làm quen. Là 1 người Hàn sống và làm việc tại Úc nên chúng tôi có thể thoải mái nói chuyện với nhau bằng tiếng anh, anh ta nói rằng đã đến Việt Nam và rất thích đồ ăn Việt Nam, hầu như thời gian ở Việt Nam của anh ta chỉ dành để khám phá hết món này đến món khác. Kế hoạch đến Jeonju lần này của anh ta là đi leo núi, và cũng ngỏ ý rủ chúng tôi ngày hôm sau cùng đi leo núi nhưng chúng tôi từ chối do lịch của chúng tôi hôm sau đã quay về Seoul. Mãi rồi chúng tôi cũng tạm biệt nhau để ai đi đường nấy, lúc này đã rất đói, thấy 1 nhà hàng còn mở, chúng tôi mừng như bắt được vàng. Ngồi tại bàn, trước mặt có 1 cái máy nhỏ để chọn đồ, sau đó tự thanh toán qua thẻ, cắm thẻ ngay ở khe dưới của máy, khá tiện. Bill được in ra, đến lượt số của mình thì máy sẽ báo, cầm bill ra quầy lấy đồ. Đồ ăn khá là chán, nhưng với chúng tôi ít nhất nó là vị cứu tinh trong tình cảnh không hàng quán nào còn mở cả, ăn xong chúng tôi bê khay ra quầy, kéo ghế lại chỗ cũ và đi về nghỉ, kết thúc 1 ngày ở Jeonju.

Sáng hôm sau chúng tôi dậy sớm, đi chụp ảnh bình minh, thói quen mà mỗi khi đi du lịch ở đâu chị em tôi cũng làm vậy. Lang thang 1 hồi thì chúng toii mò ra đến 1 khu nhà cổ, đọc biển bên ngoài thì được biết đây chính là nơi ở của hoàng tử cuối cùng của triều Jeonson. Chụp hoa lá cành đủ kiểu rồi về lại chỗ nghỉ ăn sáng, đơn giản chỉ có bánh mì và mứt, trứng, trà và café, ăn xong cũng lại tự bê đĩa ra quầy. Jeonju là quê hương của Chocopie, chúng tôi lượn lờ chán chê đợi đến 9h thì cửa hàng bánh được mệnh danh là ông tổ của Chocopie mới mở, quả thực bánh ở đây ngon thật sự, khác hẳn Chocopie công nghiệp mà mình vẫn hay ăn. Mua được bánh rồi, chúng tôi về đóng vali và bắt taxi ra ga, quay lại Seoul. Nói chung là Jeonju nếu bạn chỉ đến làng cổ thôi thì có thể sáng đi chiều về, còn nếu muốn đi leo núi thì đúng là nên dành 2 – 3 ngày ở nơi này, hẹn lần sau nhất định tôi sẽ đi leo núi mới được.

Bình luận về bài viết này