Trip

Lái xe ở Jeju (4)

Sau bữa trưa, chúng tôi lên đường đến làng cổ Seongeup, ngôi làng này độc đáo bởi những mái nhà được phủ bằng rơm, hàng rào là những viên đá tròn. Đường tới làng về cơ bản khá dễ, nhưng chúng tôi đã ko chú ý đến tấm bảng chỉ dẫn ngay đầu làng, nên cứ thế mà lái xe đi vào trong. Đi mãi mà ko nhìn thấy bãi đỗ xe đâu cả, thì em tôi thấy 1 chiếc xe đỗ ở 1 bãi trống bên tay phải bèn bảo tôi phi vào đó. Tôi phi xe vào đỗ, nhưng khi xuống xe thì phát hiện ra đây là sân của 1 cửa hàng tạp hóa, bà chủ đi ra và hỏi chúng tôi cần gì, chúng tôi đành mua 1 cốc café và 1 que kem vậy. Sau khi uống xong café và ăn xong kem, chúng tôi đi bộ dạo quanh làng, và mới chỉ đi được hơn chục bước chân thì đập vào mắt tôi là tấm biển Parking to đùng bên tay trái, cảm giác như chúng tôi bị hớ vậy. Thôi thì đã mất 4k won (~80k vnd) để mua đồ và đỗ xe rồi thì chúng tôi quyết đi cho đỡ phí. Nhìn chung thì làng ko có gì đặc sắc lắm ngoài những mái nhà phủ rơm, nếu đi vào sâu trong thì có 1 chòi nghỉ mát, đứng trên đó sẽ có thể nhìn được toàn cảnh làng, nhưng khi đó trời rất nắng nên chúng tôi ko trèo lên. Đi lòng vòng 1 lúc thì tôi phát hiện ra có 1 ngôi nhà có biển hiệu, lại gần thì thấy rằng nó là 1 quán trà, nhưng cốc café và cái kem vẫn chưa kịp tiêu hóa xong nên chúng tôi chỉ đứng nhìn, ngửi mùi hương từ bên ngoài rồi đi. Đi vòng ra phía ngoài ra đầu làng thì đập ngay vào mắt chúng tôi là biển chỉ dẫn khá to kèm sơ đồ làng, tôi thắc mắc tự hỏi sao lúc rẽ vào mình ko hề thấy tấm biển này, dù rằng nó khá to, ko đến mức ko thể ko nhìn thấy. Nhìn đồng hồ cũng đã 4h chiều, chúng tôi quyết định rời làng để đi đến địa điểm tiếp theo là con đường xuyên rừng Saryeoni.

Đi mất khoảng 15p thì tôi thấy GPS báo hiệu đã đến nơi, nhìn 2 bên đường đỗ kín các loại xe ô tô, tôi hơi hoang mang ko biết mình nên đỗ xe ở đâu. Xe cộ đỗ thành 2 hàng khá dài, đi mãi thì tôi thấy có 1 lối vào bên tay trái, và hàng dài người xếp hàng để đi vào đó. Nhìn tình hình như vậy, chị em tôi nhanh chóng đưa ra quyết định là ko đi vào nữa, nếu xếp hàng dài như vậy thì ko biết bao giờ mới có thể về được. Tôi lái xe đi mà chưa nghĩ được mình sẽ đi đâu, check GPS vài địa điểm note trong lịch trình là dự phòng có thể đến thì đều khá xa, nếu đi rồi về thì chắc 9,10h đêm mới về đến nhà mất. Đang nản định đi về thì tôi nhớ ra còn 1 địa điểm chưa check, đó là công viên Snoopy, check GPS thì thấy rằng chỉ mất khoảng 20p để đến đó, và 6h tối thì sẽ đóng cửa, chúng tôi nhanh chóng quyết định. Đến nơi thì thấy bãi đỗ xe gần như kín chỗ, may mắn cho tôi là có 1 xe đi ra, tôi vội phi ngay vào chiếm chỗ. Vé vào cửa khá đắt, tôi nghĩ rằng 1 tiếng để đi hết chỗ này với giá vé này thì hơi phí. Có 2 khu, trong nhà và ngoài trời, khu trong nhà có các hoạt động tương tác và chụp ảnh khá hay, nhưng vì ko có nhiều thời gian nên chúng tôi đi hơi lướt. Ra đến khu ngoài trời thì tôi thấy tiếc là mình mất nhiều thời gian ở làng cổ quá, nếu đến nơi này sớm hơn thì sẽ rất tuyệt. Tôi note vào là lần tới nhất định sẽ quay lại nơi này và dắt 2 bạn nhỏ của tôi đi cùng. Không gian xanh mướt, có những quả đồi nho nhỏ, rồi hồ nước, khu cắm trại… Cảm giác chỉ muốn ở đây ko muốn về, nhưng thời gian đóng cửa sắp đến nên chúng tôi phải nhanh chóng đi ra, nhìn lại bản đồ, vẫn còn khu vực ngoài trời trên sân thượng mà chúng tôi chưa đi, đành hẹn lần sau vậy. Ra cửa, có 1 quầy bán kem, chúng tôi quyết định ăn 2 cây kem socola, tuy rằng hơi đắt nhưng kem thực sự ngon, ko quá ngọt nhưng rất thơm.

Tạm biệt công viên Snoopy trong sự tiếc nuối, tôi lái xe đi về, quãng đường về mất gần 1 tiếng. Về nhà, chúng tôi cất đồ rồi đi bộ đi ăn, đến Jeju mà ko thưởng thức món thịt lợn đen nổi tiếng thì thật phí. Ngày đầu đường có 1 quán thịt lợn đen khá đông khách, chúng tôi đi vào và được hướng dẫn lấy số, ngồi chờ, thật may là bạn quản lý biết tiếng anh nên cũng dễ giao tiếp hơn. Về cơ bản thì tôi thấy thịt được thái khá dày, nướng lên ăn cũng được thôi chứ ko hẳn là rất ngon như những lời quảng cáo về món này. Thịt ở Hàn khá đắt, và dân Hàn chỉ ăn thịt vào những dịp đặc biệt, chả bù cho Việt Nam, thịt có thể ăn hàng ngày. Sau bữa tối, chúng tôi đi về chuẩn bị đồ để sáng mai rời đi, tạm biệt hòn đảo xinh đẹp này, quay về Seoul để bắt đầu 1 hành trình mới ở 1 tỉnh khác. Hôm sau chúng tôi dậy khá sớm, 7h kéo vali xuống trả phòng, ko có ai ở quầy lễ tân cả, chỉ có 1 tấm bảng ghi rằng nếu trả phòng thì cứ để thẻ vào hộp. Tôi để thẻ vào hộp rồi ra lấy xe, có lẽ vì thấy tôi lùi xe ra lóng ngóng quá nên 1 người đàn ông đi ngang qua đã chặn lại, ra hiệu rằng tôi hãy xuống xe để ông ý đánh xe ra cho. Người đàn ông đánh xe ra cho tôi, còn cẩn thận chỉnh lại ghế cho tôi, mở cốp xe và giúp chúng tôi nhét vali vào rồi mới rời đi. Tôi lái xe ra bờ biển Iho, nơi có 2 ngọn hải đăng hình con ngựa nổi tiếng. 7 rưỡi sáng, chỉ có lác đác vài người đi tập thể dục, tôi đỗ xe rồi đi bộ ra phía 2 ngọn hải đăng. Đứng từ xa thì thấy đẹp, còn khi lại gần thì bạn sẽ thấy nó cũng ko có gì đặc sắc lắm, con ngựa màu đỏ nổi bật hơn nên hầu như tôi thấy mọi người sẽ chụp với nó. Chụp và hóng gió biển chán chê, chúng tôi cũng đếm hơn chục lượt máy bay đáp xuống sân bay ngay gần đó, thời gian còn sớm, chúng tôi đi vòng ra con đường ven biển cầu vồng Dodu-dong nổi tiếng. Ở đây, các dãy nhà, rồi những cột bê tông được tô màu sắc rực rỡ, đủ 7 màu cầu vồng. Có thể dừng xe ở ven đường thoải mái, chạy ra chụp vài cái ảnh, nhưng tôi vẫn thấy hơi ngại vì sợ đỗ xe linh tinh sẽ ảnh hưởng đến người khác, nhưng dân Hàn có vẻ chẳng quan tâm đến điều đó, họ thích là đỗ xe thôi.

Trên đường ra sân bay, chúng tôi đi tìm chỗ đổ xăng để còn trả xe. Đi qua mấy chỗ thì chỉ bán dầu, ở đây phân biệt rất rõ nơi bán xăng và dầu, bạn ko thể rẽ vào mua lung tung được. Tôi đi mãi ko tìm thấy chỗ bán xăng mà chỉ thấy bán dầu, đang định thôi cứ trả xe đi rồi nhờ người ta đổ hộ vậy, thì tôi thấy có 1 cây xăng bên tay phải. Tôi loay hoay mãi mới ấn được nút mở bình xăng, người bán hỏi tôi muốn mua bao nhiêu, tôi nói “full”, có vẻ ông ta đã quá quen với việc khách du lịch thuê xe đi rồi đổ xăng nên ra hiệu tôi cứ ngồi yên trong xe mà chờ. Đổ xăng xong, tôi lái xe về lại trụ sở thuê xe, chỉ cần đỗ đúng chỗ, kỹ thuật viên nhìn xem bình xăng đầy, nhận lại khóa và ra hiệu chúng tôi có thể đi. Tôi cứ nghĩ người ta sẽ phải kiểm tra kỹ lắm cơ, ko ngờ chỉ đơn giản thế, hóa ra vì khi thuê xe đã bắt buộc kèm bảo hiểm rồi, nên nếu có bất cứ vấn đề gì thì bảo hiểm sẽ trả, do đó khách chỉ cần trả xe về đúng chỗ là được. Chúng tôi nhanh chóng lên bus để ra sân bay, tạm biệt hòn đảo này. Khi làm lịch trình, tôi đã đánh giá hơi thấp hòn đảo này, nên dành thời gian hơi ngắn, nhưng ko sao, hẹn lần tới tôi sẽ quay lại và đi nốt những nơi mà mình chưa đến, còn bây giờ, chuẩn bị cho hành trình đến cố đô của Hàn Quốc.

Bình luận về bài viết này