Địa điểm đầu tiên mà chúng tôi đến là trang trại hướng dương Kim Kyung Sook, theo GPS hướng dẫn, nó không xa chỗ chúng tôi lắm. Thú thực là tôi khá run khi lái xe, bởi vì trước đó tôi cũng chỉ tập đi loanh quanh mà thôi, hơn nữa tôi là con rùa bò chính hiệu, đi xe máy thì chỉ 20km/h, lái ô tô thì 30km/h, tôi rất sợ nếu đi nhanh thì sẽ có chuyện gì xảy ra mà mình không xử lý được. Đường ở Jeju rất thoáng, nhiều làn xe, và các xe đi rất đúng làn của mình, hầu như xe nào cũng phóng rất nhanh. Tay tôi căng cứng, mắt liên tục nhìn gương xe 2 bên, ban đầu còn rờ rẫm đi, nhưng chỉ 1 lúc sau tôi đã tự tin đạp ga lên đến tốc độ tối đa trên đường lúc đó là 60km/h, ấy vậy mà vẫn bị hàng loạt xe cho hít khói. Đến trang trại hướng dương, tuyệt nhiên không có 1 bóng người nào cả, tôi đỗ xe ở bãi đất trống phía ngoài trong khi em gái tôi đi tìm xem có ai không, bởi theo hướng dẫn thì chúng tôi sẽ phải mua vé vào cửa. Nhưng mãi mà chả có ai, chúng tôi cứ thế đi bộ vào, trang trại khá lớn, nhưng hướng dương chưa nở nhiều, bù lại thì hoa cẩm tú cầu nở dọc 2 bên đường, đủ loại màu sắc. Chụp choẹt 1 lúc thì chúng tôi rút, theo lịch trình thì đi sâu vào trong sẽ có 1 quán café khá hay, nhưng khi tôi thấy con đường khá hẹp mà phải lái xe thì tôi ko hề tự tin với tay lái của mình nên quyết định đi chỗ khác.

Lúc này cũng đã gần 4h chiều, chúng tôi quyết định về thành phố Jeju, trên đường đi sẽ ghé qua bãi biển để ngắm 1 lúc. Do đã quen xe nên tôi lái tự tin hơn, tay cũng bớt căng cứng hơn nhiều, GPS hướng dẫn con đường ngắn nhất để đến bờ biển, khi nhìn thấy cổng chào của bãi biển thì tôi đã tự tin là mình đi đúng rồi, lúc này thì tôi phát hiện ra mình phải đỗ xe để đi bộ. Bãi đỗ xe ở 2 bên đường, nhưng xe đậu kín, tôi lòng vòng 1 hồi thì quyết định đi ra bãi đỗ xe khác, quyết định này giúp chúng tôi mất thêm 30p đi vòng quanh khu đó. Ở Việt Nam, bạn thích là quay đầu xe vô tội vạ, thế nên tắc đường là chuyện bt, nhưng ở đây bạn không thể làm thế, ko có biển báo được quay đầu nên tôi cứ phải đi mãi, rồi đến chỗ rẽ thì mới được rẽ. Vòng vèo 1 hồi khiến cho chúng tôi hơi nản, bảo thôi ko đỗ xe nữa, đi thẳng ra biển nhìn cái rồi về, bay 2 chặng cộng thêm thời gian chờ đợi suốt từ đêm qua đến giờ khiến chúng tôi quá mệt rồi. Ra con đường bao biển, không khí thực sự rất thoáng, nhiều xe cộ nhưng không hề cảm thấy khói bụi, chúng tôi thấy có 1 chiếc taxi đi ra từ con đường nhỏ bên tay phải, chờ nó đi ra hết thì chúng tôi rẽ vào, lúc đó có 1 bạn tình nguyện viên ra hiệu chúng tôi lùi lại, tôi đã nghĩ chắc đường 1 chiều, mình ko thể vào. Hóa ra do đường quá nhỏ, chỉ có thể 1 chiều xe đi, do đang có mấy xe ở trong đi ra nên các xe muốn đi vào sẽ phải chờ, khi đó tôi định ko chờ mà đi về luôn, nhưng do tò mò nên quyết định chờ. Quả thật không hề thất vọng với lựa chọn của mình, đi vào sâu trong là khung cảnh biển tuyệt đẹp hiện ra, bãi đỗ xe cũng rất rộng, tôi thấy bên tay phải mình có 1 chỗ trống do có xe mới ra, ngay lập tức tôi lùi xe vào đó luôn. Lần đầu tự lùi xe vào chỗ đỗ 1 mình cũng hơi run, nhưng kết quả khá mĩ mãn, 1 phát ăn ngay, tôi đỗ xe thẳng nhất trong dàn xe ở đó, tôi phát hiện ra rằng người Hàn ko quan tâm đỗ thẳng hay không, họ chỉ quan tâm là đỗ được hay ko mà thôi.

Woljeongri quả thật là 1 bãi biển đẹp, ngay chỗ tôi đỗ xe nhìn lên có 1 quán café khá hay, view biển, rất đông khách. Nhưng vì quá mệt, chỉ muốn ra biển chụp vài bức ảnh rồi về nên chúng tôi không vào. Nước biển ở đây có màu xanh sữa, mọi người có thể chơi motor nước, bơi, chèo thuyền… Tôi không phải là người thích bơi lội nên ko quan tâm lắm đến các dịch vụ ở nơi này. Chúng tôi đi ra bãi đá gần biển để chụp, rồi lại đi men theo cây cầu gỗ ra phía mỏm đá xa hơn, có 1 chòi nghỉ mát ở giữa, hầu như là các cụ già ngồi đó hóng gió, còn đám thanh niên sẽ thích các hoạt động thể chất hơn là ngồi 1 chỗ. Tôi nhìn đồng hồ, gần 7h tối, nhưng trời vẫn rất sáng, chưa có dấu hiệu hoàng hôn, nhưng chúng tôi quyết định đi về, do tôi ko tự tin lái xe buổi tối cho lắm. Từ bãi biển đi về căn hộ tôi thuê ở trung tâm thành phố mất khoảng 15p, tôi đã báo là mình có 1 xe 4 chỗ cần đỗ, và nhận đc thông báo là tôi có thể đỗ xe trong khu để xe của tòa nhà. Khi tôi đến nơi thì thấy chỗ đỗ xe ngay tầng 1, nó rất bé và đã đỗ 4 xe rồi, tôi đoán chắc mình sẽ phải ra bãi đỗ xe ngay phái đầu đường mình rẽ vào. Em gái tôi vào hỏi lễ tân, thì bạn lễ tân đi ra, ra hiệu bảo tôi hãy phi xe thẳng vào cái cửa trước mặt, tôi rất thắc mắc nhưng vẫn làm theo, có 1 tấm gương ở ngay trước mặt để tôi có thể nhìn xem mình đã vào đúng chưa, tôi loay hoay mất 5p mới đỗ xe vào đúng, khi đó có 1 đèn báo ok sáng lên, bạn lễ tân ra hiệu tôi hãy ra khỏi xe. Khi tôi đi ra, bạn ý cài đặt code và hướng dẫn tôi, hóa ra chỉ cần ấn code rồi chọn in thì cửa tự động đóng lại, đưa xe của tôi xuống tầng hầm. Mất 10p cho việc này, và nếu muốn lấy xe ra, tôi chỉ việc ấn code rồi chọn out, chờ 10p thì xe sẽ được đưa lên. Hệ thống đỗ xe tự động này ở Hà Nội tôi thấy nhiều rồi, nhưng toàn là bãi đỗ nổi, đây là lần đầu tiên tôi thấy bãi đỗ ngầm, mà lại do chính tay mình thực hiện. Căn hộ chúng tôi thuê ở trên tầng 7, rộng khoảng 30m, có 2 giường to, bếp, máy giặt, tủ lạnh, tv… Có 2 cửa sổ rất thoáng, nhìn ra khách sạn ở phía đối diện, rất yên tĩnh. Tôi thấy khá ưng ý với căn hộ này, xung quanh lại có rất nhiều quán ăn nữa. Chúng tôi nhanh chóng cất đồ rồi đi ăn tối, lúc này đã rất đói và mệt, chúng tôi chọn quán lẩu cá ở cách đó khoảng 20m. Chủ quán ko nói được tiếng anh, nhưng menu có hình ảnh rất rõ, chúng tôi chỉ vào món mình chọn, và nói “no spicy”, nhưng vì chủ quán ko hiểu tiếng anh nên chúng tôi phải dùng đến phần mềm dịch. Về cơ bản thì khẩu vị người Hàn có lẽ ko ăn chua, món lẩu cá nóng hổi, nước súp thanh, nhưng với chúng tôi thì nó thiếu chua, có lẽ vì thế mà ko át được mùi tanh. Ăn xong chúng tôi về nghỉ ngơi, kết thúc ngày đầu tiên ở đảo Jeju, ngày mai sẽ là 1 hành trình còn dài hơn… (To be continued)