Life

Con mèo lười…

Tôi là 1 con mèo lười, ham chơi và chưa bao giờ thích học. Ngày bé, tôi không đi học mẫu giáo, chỉ ở nhà ăn ngủ, cho đến ngày sét đánh ngang tai – tôi vào lớp 1. Ngày đầu đến nhận lớp, nhận cô, tôi ngồi rất ngoan, cô bảo gì làm nấy, đơn giản là chỉ chăm chăm cho mau chóng được về nhà. Tôi đi học, lúc nào cũng được cô giáo khen, kết quả cuối năm lớp 1 tôi đứng nhất lớp. Và tôi yên tâm rằng mình sẽ không phải đi học nữa, nhưng đời không như là mơ, tôi biết mình sẽ phải lên lớp 2, mà không chỉ lớp 2, tôi còn phải học đến tận lớp 12. Đối với 1 đứa bé 7 tuổi, cảm giác sao thời gian dài vậy, sao lại phải học tận 12 lớp chứ? Ấy thế mà tôi cũng lết được qua 12 năm học, và cánh cửa đại học mở ra trước mắt. 18 tuổi, cứ nghĩ rằng lết qua 12 năm là xong, hóa ra vẫn còn phải lết tiếp 4 năm đại học nữa, cảm thấy học xong thì mình già rồi. Ngày cầm tấm bằng đại học trong tay, tôi tuyên bố xanh rờn với bọn bạn là không bao giờ tôi đi học nữa. Các cụ nói cấm có sai, nói trước bước không qua. Tôi không những đi học tiếp, mà còn học nhiều thứ, đảm bảo rằng sau này trong điếu văn, người ta sẽ phải mất tầm ít nhất 15-30 phút để liệt kê hết cái tiểu sử học hành của tôi.

Về cơ bản thì tôi thuộc loại học hành làng nhàng, nếu không muốn nói là dốt. Vì dốt nên tôi lại càng ghét học, nhưng tôi lại thích đọc. Ngày bé, tôi thường bị nhốt trong nhà, không được đi đâu chơi, dù là ra ngõ chơi với các chị trong khu, thế nên tôi lại bày đồ hàng ra chơi. Chơi đồ hàng 1 mình mãi cũng chán, tôi lại ra tủ sách mò đọc. Ngày ấy, sách toàn là những quyển sách cũ in trên giấy đen xì, tuổi đời của chúng còn đẻ được ra tôi, quyển nào cũng được bọc bằng giấy rất cẩn thận, tên sách được ghi bằng bút mực đen. Quyển sách đầu tiên mà tôi đọc là “Cuốn theo chiều gió”, mỗi tội nó bằng tiếng Pháp, và đương nhiên là tôi chả hiểu gì, đọc thì theo kiểu nhìn chữ tự đánh vần theo tiếng Việt. Bà ngoại tôi hồi trước là giáo viên tiếng Pháp, bà dạy tôi nhưng mà rất tiếc, đứa cháu này không thể tiếp thu cái thứ tiếng hoa mỹ đó. Ở trường tôi phải học tiếng Anh, tôi ghét cay ghét đắng tiếng Anh, tại sao cả thế giới không nói hết tiếng Việt đi có phải tốt không? Bố mẹ tôi đều là giáo viên tiếng Anh, và như 1 quy luật bất thành văn, mọi người đều nghĩ bố mẹ bạn dạy gì thì bạn sẽ phải giỏi cái đó, xin lỗi ai giỏi chứ đó không phải tôi.

Học dốt nhưng tôi lại học kha khá thứ tiếng, tiếng nào cũng thuộc loại cưỡi ngựa xem hoa, đủ để lạc đường vẫn biết tìm người để hỏi, đủ để biết chào và cảm ơn. 12 năm lê lết với tiếng Anh, lên đại học, trường tôi yêu cầu mỗi sinh viên phải học 2 thứ tiếng. Tôi không thích những tiếng gì mà không dùng hệ chữ la tinh, nên đương nhiên loại tiếng Nhật, tiếng Trung ra. Tiếng Pháp thì tôi đã phải chịu đựng từ bé rồi, lên đại học mà chọn nó chắc phát điên, thế nên sự lựa chọn khi đó là tiếng Ý. Ông thầy dạy tiếng Ý đẹp trai, làm việc tại đại sứ quán, lại còn là chủ của quán Al Fresco, độc thân nữa, vậy nên tôi có động lực để học rất chăm chỉ, mà chăm thì đương nhiên điểm cao rồi. Lê lết xong với tiếng Ý, tôi lại rảnh rỗi ngồi cày bộ phim yêu thích của mình là “Những bà nội trợ kiểu Mỹ” full 8 season bằng tiếng Nga, xem tới mức mà thời gian đó tôi có thể hiểu được tiếng Nga người ta nói gì, chỉ là không biết nói mà thôi. Cày xong khả năng nghe tiếng Nga, tôi quay sang mê mấy em giai Tàu, và lại kì cục ngồi học tiếng Trung. Tôi cày cuốc gian khổ đủ để đến khi sang bên đó nghe được người ta đọc 1 bài vè là hiểu người ta đang nói gì, vì tôi nghe bài đó nhiều lần rồi. Chưa học được mấy thì dòng đời xô đẩy tôi lại vác sách vở đi học tiếng Hàn chỉ vì nó miễn phí, và với cái vốn tiếng Hàn đó, sang Hàn tôi đọc xong được cái biển báo thì tàu cũng chạy mất rồi.

Ghét của nào trời trao của đó, tôi ghét học mà cái sự học nó cứ đeo bám đến tận bây giờ, sắp 40 rồi vẫn vác sách vở đi học tiếp. Và thế nên vẫn còn rất nhiều câu chuyện để kể tiếp…

Bình luận về bài viết này